Về Ba Nguyên Tắc Lớn Thống Nhất Tổ Quốc (Trích)

 

Bài nói chuyện với các đại biểu phía Nam Triều Tiên tham gia Hội đàm cấp cao giữa miền Bắc và miền Nam (Ngày 3 tháng 5 và 3 tháng 11, năm 1972)


1. Hôm nay tôi rất vui được gặp ông. Thật vô cùng mừng rỡ và cảm khái khi những người đồng bào cùng một dân tộc đã bị chia cắt lâu dài do sự chia rẽ dân tộc lại được gặp nhau như thế này.

Ông nói rằng ông đã vượt qua mọi khó khăn để đến đây bàn bạc về vấn đề thống nhất dân tộc, đó là một hành động vô cùng can đảm và mạnh dạn. Việc chính quyền Nam Triều Tiên cử ông làm đại diện với quyết tâm tham gia hội đàm chính trị giữa miền Bắc và miền Nam là một điều rất tốt và chúng tôi nhiệt liệt hoan nghênh điều này.

Trong bài diễn văn ngày 6 tháng 8 năm ngoái, tôi đã tuyên bố sẵn sàng tiếp xúc bất cứ lúc nào với tất cả các chính đảng, tổ chức xã hội và cá nhân, bao gồm cả Đảng Cộng hòa Dân chủ ở Nam Triều Tiên. Vài ngày sau bài diễn văn của tôi, phía Nam Triều Tiên đã đồng ý tổ chức hội đàm giữa các tổ chức Chữ thập đỏ Nam-Bắc, từ đó Hội đàm sơ bộ giữa các tổ chức Chữ thập đỏ Nam-Bắc đã bắt đầu, và từ đó dẫn đến việc tổ chức hội đàm chính trị cấp cao giữa miền Bắc và miền Nam.

Việc cánh cửa tiếp xúc và đối thoại được mở ra giữa miền Bắc và miền Nam đã bị cô lập lâu nay, và việc các đại biểu cấp cao có thể trực tiếp gặp gỡ và thẳng thắn trao đổi ý kiến là một bước tiến lớn trong việc giải quyết vấn đề thống nhất Tổ quốc.

Hiện nay, toàn dân tộc đều đồng lòng mong muốn thống nhất Tổ quốc. Đối với dân tộc Triều Tiên hôm nay, không có vấn đề nào cấp bách hơn là thống nhất đất nước. Nếu không thể thống nhất Tổ quốc nhanh chóng và tiếp tục tình trạng chia cắt, dân tộc ta có thể trở thành đối tượng thao túng của các cường quốc và có thể bị chia cắt thành hai dân tộc vĩnh viễn.

Dấu hiệu quan trọng nhất để phân biệt một dân tộc là sự chung về ngôn ngữ và đời sống văn hóa. Ngay cả những người cùng chung huyết thống, nếu lời nói, chữ viết khác nhau, văn hóa và phong tục khác nhau thì không thể coi là cùng một dân tộc. Tuy nhiên, vì đất nước ta đã bị chia cắt lâu dài nên tiếng nói giữa miền Bắc và miền Nam đã bắt đầu khác nhau, văn hóa và lối sống cũng đang thay đổi. Sự khác biệt về ngôn ngữ và lối sống sẽ càng lớn hơn nếu sự chia cắt dân tộc kéo dài.

Sau giải phóng, ở miền Bắc có một số người chủ trương cải cách chữ viết nhưng tôi đã phản đối. Nếu cải cách chữ viết trong điều kiện Tổ quốc chưa thống nhất, dân tộc Triều Tiên có thể bị chia cắt thành hai dân tộc vĩnh viễn. Vì vậy, lúc đó tôi đã nói với các nhà ngôn ngữ học rằng việc cải cách chữ viết phải được thực hiện sau khi Tổ quốc thống nhất, tuyệt đối không được làm trước đó. Nếu một bên tiến hành cải cách chữ viết trong tình trạng đất nước bị chia cắt, miền Bắc và miền Nam sẽ sử dụng chữ viết khác nhau, và điều đó cuối cùng có thể khiến dân tộc ta bị chia cắt thành hai dân tộc mãi mãi.

Chúng ta không thể cho phép dân tộc Triều Tiên bị chia cắt thành hai dân tộc vĩnh viễn. Chúng ta phải thống nhất Tổ quốc càng sớm càng tốt và trao lại một Tổ quốc thống nhất cho các thế hệ mai sau. Khi kết thúc sự chia cắt dân tộc và thống nhất Tổ quốc, đất nước ta có thể trở thành một cường quốc với 50 triệu dân, một nền văn hóa dân tộc rực rỡ và một nền kinh tế dân tộc hùng mạnh mà không ai dám động đến.

Để thống nhất Tổ quốc, cần phải xác lập đúng đắn những nguyên tắc cơ bản có thể làm nền tảng cho việc giải quyết vấn đề thống nhất. Đây là vấn đề quan trọng nhất. Phải có những nguyên tắc cơ bản được hai bên thỏa thuận thì miền Bắc và miền Nam mới có thể cùng nhau nỗ lực vì sự thống nhất Tổ quốc và giải quyết thành công mọi vấn đề nảy sinh trong quá trình thống nhất đất nước.

Tôi nhận thấy rằng vấn đề thống nhất đất nước ta nhất thiết phải được giải quyết một cách độc lập mà không có sự can thiệp của nước ngoài, trên nguyên tắc đại đoàn kết dân tộc và bằng phương pháp hòa bình.


Thứ nhất, thống nhất Tổ quốc phải được thực hiện một cách độc lập, không phụ thuộc hoặc chịu sự can thiệp của các thế lực bên ngoài.

Việc giải quyết vấn nhất thống nhất Tổ quốc một cách độc lập trên nguyên tắc tự quyết dân tộc là lập trường nguyên tắc mà Chính phủ Cộng hòa của chúng ta luôn kiên định.

Không thể giải quyết vấn đề thống nhất Tổ quốc bằng cách phụ thuộc vào các thế lực bên ngoài. Vấn đề thống nhất Triều Tiên hoàn toàn là vấn đề nội bộ của đất nước ta. Nếu không tự giải quyết các vấn đề nội bộ của dân tộc mà lại dựa vào nước ngoài để giải quyết thì đó là một điều sỉ nhục của dân tộc.

Hiện nay, một số người muốn giải quyết vấn đề thống nhất đất nước bằng cách nhận lấy sự bảo đảm nào đó từ các cường quốc bên ngoài, nhưng đó là một sai lầm lớn. Các cường quốc đế quốc không hề mong muốn đất nước ta thống nhất. Vốn dĩ, các cường quốc đế quốc thích sự chia rẽ vì một quốc gia, một dân tộc mà đoàn kết thì khó cai trị hơn, và họ luôn tìm cách chia rẽ các quốc gia và dân tộc khác. Do đó, tuyệt đối không được tìm cách giải quyết vấn đề thống nhất Tổ quốc bằng cách dựa vào các cường quốc. Nếu dân tộc ta tiếp xúc và đối thoại với nhau, chúng ta hoàn toàn có thể loại bỏ sự hiểu lầm và mất lòng tin, đạt được sự đoàn kết và thống nhất dân tộc, vậy tại sao phải mượn sức mạnh của các cường quốc?

Chúng ta tuyệt đối không được cho phép sự can thiệp của các thế lực bên ngoài vào công việc nội bộ của Triều Tiên. Bất kỳ thế lực bên ngoài nào cũng không có quyền can thiệp vào các vấn đề nội bộ của Triều Tiên, và dưới sự can thiệp của nước ngoài, vấn đề thống nhất Tổ quốc không thể được giải quyết phù hợp với nguyện vọng và lợi ích của dân tộc ta. Vấn đề thống nhất đất nước ta phải được giải quyết bằng sức mạnh của chính dân tộc Triều Tiên, không có bất kỳ sự can thiệp nào của nước ngoài.

Ông đã thề rằng chính quyền Nam Triều Tiên cũng chống lại sự can thiệp của nước ngoài và muốn giải quyết vấn đề thống nhất đất nước một cách độc lập, không lôi kéo Mỹ và Nhật, và tuyệt đối sẽ không trở thành tay sai của Mỹ hay Nhật Bản. Nếu điều đó là sự thật thì thật tuyệt vời.

Để bác bỏ sự can thiệp của nước ngoài và thực hiện thống nhất Tổ quốc một cách độc lập, cần phải kiên quyết chống lại chủ nghĩa sùng bái cường quyền.

Tôi luôn nói với cán bộ của mình rằng: một người mà theo chủ nghĩa sùng bái cường quyền thì sẽ trở nên ngu ngốc, một dân tộc mà theo chủ nghĩa sùng bái cường quyền thì đất nước sẽ sụp đổ, và một Đảng mà theo chủ nghĩa sùng bái cường quyền thì sẽ phá hoại cách mạng và xây dựng. Để trở thành một thực thể độc lập, một người tuyệt đối không được theo chủ nghĩa sùng bái cường quyền, tức là tôn thờ người khác một cách mù quáng.

Do đất nước ta nằm ở vị trí địa lý giữa các quốc gia lớn, nên chủ nghĩa sùng bái cường quyền đã tồn tại nhiều trong lịch sử dân tộc ta. Chủ nghĩa sùng bái cường quyền đã cản trở phong trào tiến lên của nhân dân ta vì việc xây dựng xã hội mới sau giải phóng. Vì vậy, trong thời gian qua, chúng ta đã kiên trì đấu tranh chống lại chủ nghĩa sùng bái cường quyền.

Tôi sẽ kể một câu chuyện xảy ra sau giải phóng. Ngay sau giải phóng, không ít người tự xưng là cộng sản nhưng lại thấm nhuần chủ nghĩa sùng bái cường quyền, khi đó có người tên Pak Hon-yong ở Seoul đã nói những điều ngớ ngẩn rằng sẽ biến đất nước ta thành một nước Cộng hòa liên bang thuộc một quốc gia khác. Điều này đã gây ảnh hưởng rất xấu đến nhân dân Nam Triều Tiên và tạo ra rào cản lớn trong việc giải quyết vấn đề thống nhất. Nghe lời Pak Hon-yong, một số người lo lắng rằng đất nước ta sẽ lại bị lệ thuộc vào một quốc gia khác. Vì vậy, tôi đã phát biểu trước nhân dân rằng chúng ta sẽ xây dựng một xã hội dân chủ kiểu Triều Tiên phù hợp với lợi ích của dân tộc Triều Tiên, không phải kiểu Liên Xô cũng không phải kiểu Mỹ.

Sau chiến tranh, khi chúng ta đưa ra chính sách hợp tác hóa nông nghiệp, không ít người đã phản đối. Một số người nói rằng ngay cả các nước châu Âu có công nghiệp phát triển còn chưa hợp tác hóa nông nghiệp toàn diện, vậy làm sao một Triều Tiên với công nghiệp bị phá hủy hoàn toàn có thể hợp tác hóa kinh tế nông thôn được. Vì những người theo chủ nghĩa sùng bái cường quyền thường nghe theo lời của các nước lớn, tôi đã dùng lời của Lenin để tranh luận với họ. Lenin từng nói rằng ngay cả một nền kinh tế tập thể đơn thuần chỉ hợp nhất đất đai và nông cụ của nông dân cũng vượt trội hơn nhiều so với nền kinh tế nông nghiệp cá thể. Vì vậy, tôi nói rằng chính sách hợp tác hóa nông nghiệp của Đảng ta là phù hợp với chủ nghĩa Lenin và xuất phát từ yêu cầu thực tế của đất nước ta, làm sao chỉ có việc hợp tác hóa nông nghiệp sau khi công nghiệp hóa mới là con đường đúng đắn của hợp tác hóa được. Cuối cùng, họ cũng phải thừa nhận rằng chủ trương của chúng ta là đúng.

Thực tế, lúc đó nông dân của chúng ta đang ở trong hoàn cảnh không thể sống sót nếu không hợp tác và đoàn kết sức lực. Kinh tế nông thôn đã bị tàn phá nặng nề do chiến tranh, nông dân có rất ít trâu bò và nông cụ. Tình cảnh của phú nông cũng tương tự. Trong tình hình đó, chúng ta đã khuyến khích nông dân thành lập hợp tác xã trên nguyên tắc tự nguyện, đoàn kết sức lực và cùng nhau quản lý kinh tế. Người Triều Tiên chúng ta vốn thích đoàn kết sức lực và giúp đỡ lẫn nhau. Từ xa xưa, nhân dân ta đã có phong tục tốt đẹp là khi có người trong làng tổ chức tiệc mừng, mọi người đều đóng góp, giúp đỡ nhiều mặt, đến chúc mừng và cùng vui vẻ. Mặc dù sau chiến tranh, đất nước ta có ít máy móc nông nghiệp hiện đại, nhưng bản thân cuộc sống đòi hỏi sự hợp tác hóa nông nghiệp một cách cấp bách và nông dân đã tích cực ủng hộ chính sách hợp tác hóa, nên chúng ta có thể thực hiện hợp tác hóa kinh tế nông thôn một cách tương đối suôn sẻ trong thời gian ngắn.

Chúng ta cũng đã kiên quyết bác bỏ khuynh hướng sùng bái cường quyền và kiên định lập trường độc lập trong việc thiết lập quan hệ kinh tế với các quốc gia khác.

Chúng ta không cho phép bất kỳ mối quan hệ nào có thể khiến đất nước bị ràng buộc về kinh tế với nước khác. Chúng ta đã thiết lập và phát triển quan hệ kinh tế với các quốc gia khác trên nguyên tắc bảo vệ triệt để kinh tế dân tộc và đảm bảo bình đẳng hoàn toàn. Trong thương mại với các nước xã hội chủ nghĩa phát triển, chúng ta quy định rằng chỉ mua máy móc của họ với điều kiện chúng ta bán máy móc của mình và cung cấp nguyên liệu mà họ yêu cầu, đổi lại nguyên liệu chúng ta cần. Nếu chúng ta không tuân thủ nguyên tắc này trong quan hệ kinh tế với các nước phát triển, trong điều kiện trình độ phát triển kỹ thuật của đất nước ta chưa cao, chúng ta sẽ buộc phải tiếp tục cung cấp nguyên liệu thô cho họ và mua hàng chế biến sẵn. Cuối cùng, điều còn lại cho chúng ta sẽ chỉ là những ngọn núi trống rỗng với nhiều hang hốc. Chúng ta không thể giao lại những ngọn núi trống rỗng với nhiều hang hốc cho các thế hệ sau được, phải không?

Chúng ta đã nỗ lực rất nhiều để tự lực và không bị lệ thuộc kinh tế vào các quốc gia khác. Nếu không xây dựng nền kinh tế dân tộc tự lực và tự chủ về kinh tế, chúng ta không thể nâng cao uy tín quốc tế của đất nước và không thể có tiếng nói trên trường quốc tế. Nhờ thực hiện chính sách tự chủ trong lĩnh vực xây dựng kinh tế và xây dựng nền kinh tế dân tộc tự lực, không ai dám gây áp lực lên chúng ta.

Trong quá khứ, chủ nghĩa sùng bái cường quyền đã biểu hiện rất nghiêm trọng trong lĩnh vực văn học nghệ thuật, và chúng ta đã tiến hành một cuộc đấu tranh mạnh mẽ chống lại nó.

Một số nhà văn, nghệ sĩ đã tôn thờ văn học và nghệ thuật châu Âu, sáng tác những tác phẩm không hợp khẩu vị và người Triều Tiên không thể hiểu được. Đã có lúc, các nhà thơ tôn thờ Pushkin, các nhạc sĩ tôn thờ Tchaikovsky, và ngay cả khi sáng tác một vở opera, họ cũng bắt chước 'opera' của Ý. Chủ nghĩa sùng bái cường quyền nghiêm trọng đến mức một số họa sĩ, khi vẽ tranh phong cảnh, không vẽ những sông núi tươi đẹp của đất nước ta mà lại vẽ cảnh vật của các nước khác. Trong thời kỳ Chiến tranh Giải phóng Tổ quốc, khi tôi đến thăm một bệnh viện, trên tường bệnh viện có treo một bức tranh phong cảnh Siberia, vẽ tuyết trắng phủ dưới gốc cây lớn và gấu đang bò trên đó. Vì vậy, tôi đã chỉ trích gay gắt các cán bộ rằng tại sao lại treo bức tranh đó thay vì vẽ và treo những sông núi tươi đẹp của Triều Tiên, bao gồm núi Kumgang và núi Myohyang, việc treo bức tranh đó có ý nghĩa gì trong việc giáo dục nhân dân.

Dân tộc Triều Tiên đã sống lâu đời trên dải đất tươi đẹp ba ngàn dặm với một nền văn hóa rực rỡ. Dân tộc Triều Tiên sẽ tiếp tục sống trên dải đất Tổ quốc tươi đẹp này chứ không thể đi Siberia hay châu Âu mà sống được. Do đó, văn học và nghệ thuật của chúng ta phải luôn hướng đến việc giáo dục nhân dân bằng tinh thần yêu nước, yêu Tổ quốc mình. Chủ nghĩa quốc tế cũng không thể tồn tại nếu tách rời khỏi chủ nghĩa yêu nước. Một người không yêu nước mình thì không thể trung thành với chủ nghĩa quốc tế. Người Triều Tiên không thích các tác phẩm nghệ thuật kiểu châu Âu, và những tác phẩm nghệ thuật không phù hợp với tình cảm dân tộc của người Triều Tiên thì không cần thiết đối với chúng ta. Vì vậy, tôi đã định nghĩa văn học nghệ thuật hiện thực xã hội chủ nghĩa là sự kết hợp giữa hình thức dân tộc với nội dung xã hội chủ nghĩa.

Chúng ta đã tiến hành cuộc đấu tranh chống chủ nghĩa sùng bái cường quyền bằng phương pháp đấu tranh tư tưởngđấu tranh lý luận để loại bỏ tận gốc tư tưởng sùng bái cường quyền còn sót lại trong đầu óc con người. Thông qua cuộc đấu tranh lâu dài chống chủ nghĩa sùng bái cường quyền, chúng ta đã khắc phục triệt để chủ nghĩa sùng bái cường quyền và kiên định vững chắc tính độc lập trong mọi lĩnh vực của cách mạng và xây dựng.

Trong việc giải quyết vấn đề thống nhất Tổ quốc, chúng ta phải kiên quyết chống lại khuynh hướng sùng bái cường quyền, tức là dựa dẫm vào người khác mà không tin vào sức mạnh của dân tộc mình. Chúng ta phải thống nhất Tổ quốc một cách độc lập chỉ bằng cách dựa vào sức mạnh đoàn kết của dân tộc Triều Tiên.


Thứ hai, phải thực hiện đại đoàn kết dân tộc, vượt qua sự khác biệt về tư tưởng, ý niệm và chế độ.

Vấn đề thống nhất đất nước ta không phải là vấn đề ai thắng ai thua. Vấn đề thống nhất Triều Tiên là vấn đề đạt được sự đoàn kết của một dân tộc bị chia cắt bởi thế lực bên ngoài và thực hiện quyền tự chủ của dân tộc. Vì vậy, để thực hiện thống nhất Tổ quốc, cần phải xuất phát từ việc làm thế nào để đạt được sự đoàn kết giữa miền Bắc và miền Nam và thúc đẩy đại đoàn kết dân tộc.

Để thúc đẩy đại đoàn kết dân tộc, miền Bắc và miền Nam phải vượt qua tư tưởng và chế độ của mình và không thực hiện chính sách thù địch với nhau.

Hiện nay, ở miền Bắc và miền Nam đất nước ta đang tồn tại những tư tưởng và chế độ khác nhau. Trong điều kiện này, miền Bắc và miền Nam không được cố gắng áp đặt tư tưởng và chế độ của mình lên đối phương. Chúng tôi không cố gắng áp đặt chế độ xã hội chủ nghĩa và tư tưởng cộng sản lên Nam Triều Tiên. Chính quyền Nam Triều Tiên cũng không được ép buộc chúng tôi bằng cách nói rằng sẽ thực hiện "thống nhất bằng cách chiến thắng cộng sản" hay không cho chúng tôi thực hiện chủ nghĩa cộng sản. Nói cách khác, phải từ bỏ khẩu hiệu "chống cộng".

Miền Bắc và miền Nam phải từ bỏ chính sách thù địch cản trở sự đoàn kết và cùng nhau nỗ lực tìm kiếm điểm chung. Nếu miền Bắc và miền Nam không tìm kiếm điểm chung mà thù địch nhau, cố gắng phân biệt đúng sai về những chuyện trong quá khứ, thì khoảng cách giữa miền Bắc và miền Nam sẽ ngày càng lớn hơn, và sự thống nhất Tổ quốc sẽ càng bị trì hoãn. Điều này sẽ là một tội lỗi nghiêm trọng đối với Tổ quốc và dân tộc.

Tôi tin rằng nếu miền Bắc và miền Nam xuất phát từ nguyện vọng chân thành muốn đoàn kết và cùng nhau nỗ lực, chúng ta hoàn toàn có thể tìm thấy điểm chung. Chúng ta đã nỗ lực rất nhiều để tìm kiếm những điểm chung đó nhằm thúc đẩy thống nhất Tổ quốc.

Gần đây, các nhà lãnh đạo Nam Triều Tiên đã nói về "tự lực", "tự chủ", và "tự vệ", và chúng tôi thấy rằng có thể tìm thấy điểm chung nhất định ở đây. Tôi nghĩ rằng các cụm từ "tự lực", "tự chủ", và "tự vệ" mà các nhà lãnh đạo Nam Triều Tiên nói có những điểm chung với chính sách độc lập của Đảng và Chính phủ Cộng hòa của chúng ta. Nếu chúng ta tìm thấy từng điểm chung tồn tại giữa miền Bắc và miền Nam và dựa trên đó để đạt được sự đoàn kết, chúng ta có thể thúc đẩy thống nhất Tổ quốc.

Một vấn đề quan trọng trong việc đạt được đại đoàn kết dân tộc là loại bỏ sự hiểu lầm và mất lòng tin giữa miền Bắc và miền Nam.

Vì đất nước ta đã bị chia cắt lâu dài, có nhiều khác biệt và nhiều điểm hiểu lầm và mất lòng tin lẫn nhau giữa miền Bắc và miền Nam. Không thể đạt được sự đoàn kết dân tộc chân chính trong điều kiện hiểu lầm và mất lòng tin lẫn nhau. Ngay cả một gia đình cũng không thể tồn tại nếu không có sự tin tưởng sâu sắc giữa vợ và chồng. Ngay cả vợ chồng cũng không thể sống chung nếu không tin tưởng lẫn nhau, và cuối cùng sẽ dẫn đến ly hôn. Miền Bắc và miền Nam phải tích cực nỗ lực để loại bỏ sự hiểu lầm và mất lòng tin lẫn nhau.

Để loại bỏ sự hiểu lầm và mất lòng tin giữa miền Bắc và miền Nam, các nhà lãnh đạo và các nhân vật khác nhau ở miền Bắc và miền Nam phải thường xuyên tiếp xúcđối thoại chân thành. Nếu gặp nhau, đặt tất cả các vấn đề lên bàn và thảo luận nghiêm túc, chúng ta có thể giải quyết hiểu lầm và tăng cường tin tưởng.

Qua cuộc đối thoại với ông lần này, không ít hiểu lầm giữa miền Bắc và miền Nam đã được giải quyết. Nếu đối thoại giữa miền Bắc và miền Nam được thực hiện sớm hơn thì tốt hơn.

Cho đến nay, chúng tôi đã nghĩ rằng các nhà lãnh đạo Nam Triều Tiên đang làm tay sai cho đế quốc Mỹ và chủ nghĩa quân phiệt Nhật Bản, tìm cách bán nước, nhưng ông đã nói rằng điều đó tuyệt đối sẽ không xảy ra. Ông đã nhấn mạnh nhiều lần rằng chính quyền Nam Triều Tiên sẽ không bao giờ đưa chủ nghĩa quân phiệt Nhật Bản trở lại Nam Triều Tiên, và sẽ không bao giờ trở thành tay sai của Mỹ hay Nhật Bản để bán nước, và mong chúng tôi hoàn toàn tin tưởng. Do đó, chúng tôi có thể tin lời ông và loại bỏ sự mất lòng tin đã có trong quá khứ.

Các nhà lãnh đạo Nam Triều Tiên nói rằng họ đã hiểu lầm khi cho rằng chúng tôi có ý định "xâm lược miền Nam""cộng sản hóa miền Nam", nhưng chúng tôi không có ý định "xâm lược miền Nam" và cũng không có ý định "cộng sản hóa miền Nam". Trong quá khứ, chúng tôi đã nhiều lần tuyên bố không có ý định "xâm lược miền Nam", nhưng hôm nay tôi nói rõ lại điều này với ông. Về việc "cộng sản hóa", chúng tôi không cố gắng "cộng sản hóa miền Nam", và ngay cả khi chúng tôi cố gắng "cộng sản hóa" thì miền Nam cũng không thể bị "cộng sản hóa". Vì vậy, tôi nghĩ rằng giờ đây các ông có thể xóa bỏ những hiểu lầm về "xâm lược miền Nam" và "cộng sản hóa" mà các ông đã có trong quá khứ. Bằng cách tiếp xúc và đối thoại như vậy để giải quyết hiểu lầm và tăng cường tin tưởng, ngay cả khi có sự khác biệt về tư tưởng, ý niệm, chế độ và tín ngưỡng, chúng ta vẫn có thể đạt được đại đoàn kết dân tộc vượt qua những khác biệt đó.

Một điều quan trọng khác trong việc đạt được đại đoàn kết dân tộc là không để miền Bắc và miền Nam phỉ báng và nói xấu lẫn nhau.

Để đoàn kết và hợp tác, cần phải tôn trọng lẫn nhau, không được phỉ báng và nói xấu. Nếu tiếp tục phỉ báng và nói xấu lẫn nhau như hiện nay, miền Bắc và miền Nam không thể xích lại gần nhau mà ngược lại, khoảng cách sẽ càng lớn hơn. Do đó, miền Bắc và miền Nam phải loại bỏ trước hết việc mắng mỏ và phỉ báng lẫn nhau.

Trong việc đạt được đại đoàn kết dân tộc, vấn đề thực hiện hợp tác kinh tế giữa miền Bắc và miền Nam cũng rất quan trọng.

Miền Bắc Cộng hòa có tài nguyên phong phú và công nghiệp nặng phát triển. Nam Triều Tiên có một nền tảng công nghiệp nhẹ nhất định từ trước. Nếu miền Bắc và miền Nam hợp tác kinh tếtrao đổi những gì mình có, chúng ta có thể giải quyết tốt hơn các vấn đề kinh tế cấp bách và phát triển nhanh chóng nền kinh tế dân tộc bằng sức mạnh của chính mình mà không cần thu hút vốn nước ngoài. Nếu miền Bắc và miền Nam hợp tác để phát triển kinh tế dân tộc, đất nước ta có thể trở thành một quốc gia giàu có hơn cả Nhật Bản và các quốc gia khác được cho là phát triển.

Trong lĩnh vực quan hệ đối ngoại, miền Bắc và miền Nam cũng cần phải cùng nhau hành động. Chỉ khi đó chúng ta mới có thể thể hiện sự đoàn kết của dân tộc ta.

Chúng tôi thấy rằng nếu miền Bắc và miền Nam cùng đứng trên lập trường yêu dân tộc và muốn thống nhất Tổ quốc, chúng ta có thể thúc đẩy đại đoàn kết dân tộc cho dù có sự khác biệt về tư tưởng, chế độ, chính kiến và tín ngưỡng. Hiện nay, ngay cả các quốc gia và dân tộc có tư tưởng và chế độ khác nhau cũng thiết lập quan hệ hữu nghị và chung sống tốt đẹp, vậy thì không có lý do gì để cùng một dân tộc, cùng một huyết thống lại không thể đoàn kết và hợp tác chỉ vì có sự khác biệt về tư tưởng và chế độ. Việc tin vào chủ nghĩa cộng sản, chủ nghĩa dân tộc, hay chủ nghĩa tư bản không thể là rào cản đối với việc đạt được đại đoàn kết dân tộc. Chúng tôi không phản đối các nhà dân tộc chủ nghĩa và nhà tư bản ở Nam Triều Tiên. Hầu hết các nhà tư bản ở Nam Triều Tiên là nhà tư bản dân tộc. Trong quá khứ, chúng tôi đã thực hiện chính sách bảo vệ các nhà tư bản dân tộc. Chúng tôi sẽ đoàn kết và hợp tác với các tầng lớp nhân dân Nam Triều Tiên, bao gồm các nhà dân tộc chủ nghĩa và nhà tư bản dân tộc, vì sự thống nhất đất nước.


Thứ ba, thống nhất Tổ quốc phải được thực hiện bằng phương pháp hòa bình, không dựa vào việc sử dụng vũ lực.

Là cùng một dân tộc, miền Bắc và miền Nam không được đánh nhau. Chúng ta phải tìm mọi cách để thống nhất Tổ quốc bị chia cắt bằng hòa bình. Nếu sự thống nhất Tổ quốc không được thực hiện bằng hòa bình và một cuộc chiến tranh lại xảy ra ở Triều Tiên, dân tộc ta sẽ phải chịu một thảm họa lớn.

Hiện nay, các cường quốc trên thế giới cũng đang cố gắng chung sống hòa bình với nhau mà không đánh nhau. Cách đây không lâu, Tổng thống Mỹ Nixon đã thăm Trung Quốc, và ông ấy đã nói rằng sẽ tốt hơn nếu duy trì hòa bình và không đánh nhau trong một thế hệ sắp tới. Sau khi tham quan Vạn Lý Trường Thành của Trung Quốc, ông ấy cũng nói rằng không có bức tường nào được phép chia cắt nhân dân thế giới. Xem Thông cáo chung giữa Trung Quốc và Mỹ được công bố sau chuyến thăm Trung Quốc của Nixon, Mỹ đã thừa nhận Năm nguyên tắc hòa bình mà họ đã không công nhận cho đến lúc đó. Việc Mỹ công nhận Năm nguyên tắc hòa bình là điều tốt. Tất nhiên, chúng ta cần phải chờ xem người Mỹ sẽ hành động như thế nào so với lời họ nói. Các đế quốc thường nói một đằng làm một nẻo, nên chúng ta không thể biết rõ liệu những lời Nixon nói ở Trung Quốc có xuất phát từ trái tim hay không.

Tờ "Rodong Sinmun" của chúng ta, khi bình luận về chuyến đi Trung Quốc của Nixon, đã viết rằng nếu những lời Nixon nói sau khi tham quan Vạn Lý Trường Thành là chân thành, tại sao ông ta không dỡ bỏ Đường phân giới quân sự được dựng lên ở giữa đất nước chúng ta và không rút các binh sĩ Mỹ đội mũ sắt có chữ "MP" đang đi lại nghênh ngang ra khỏi đó. Tôi nghĩ bài bình luận này là đúng.

Hiện nay, ngay cả các cường quốc trên thế giới cũng muốn chung sống hòa bình mà không đánh nhau, vậy hà cớ gì cùng một dân tộc lại phải đánh nhau? Chúng ta không được đánh nhau giữa cùng một dân tộc và phải thống nhất Tổ quốc bằng hòa bình.

Để không đánh nhau giữa miền Bắc và miền Nam và thống nhất Tổ quốc bằng hòa bình, trước hết, quân đội mà miền Bắc và miền Nam đang duy trì phải được cắt giảm. Tôi đã nhiều lần công khai tuyên bố rằng quân đội của miền Bắc và miền Nam phải được cắt giảm mạnh.

Việc cắt giảm quân đội có thể giúp giảm căng thẳng giữa miền Bắc và miền Nam và giảm gánh nặng quân sự. Hiện nay, gánh nặng quân sự của cả miền Bắc và miền Nam là rất lớn.

Tất cả chúng ta phải cùng nhau nỗ lực để dỡ bỏ Đường phân giới quân sự đang chia cắt đất nước ta thành miền Bắc và miền Nam.

Trong tình trạng hiện nay, khi một lượng lớn lực lượng vũ trang của hai bên đang đối đầu nhau dọc theo Đường phân giới quân sự, nguy cơ chiến tranh là không thể tránh khỏi. Trong tình trạng hiện tại, nếu một trung đoàn trưởng hoặc sư đoàn trưởng nào đó ở khu vực Đường phân giới quân sự mắc sai lầm và gây ra tiếng súng ở một nơi, hai bên sẽ bắn nhau, và như thế có thể dẫn đến chiến tranh. Đây là điều rất nguy hiểm.

Nếu miền Bắc và miền Nam thảo luận tốt và cam kết không sử dụng vũ lực với nhau, và thực hiện cam kết đó, thì các cơ sở quân sự và nhân viên quân sự của hai bên ở khu vực Đường phân giới quân sự sẽ trở nên không cần thiết, và bản thân Đường phân giới quân sự cũng có thể được dỡ bỏ.

Hiện nay, miền Bắc và miền Nam đều tuyên bố lập trường của mình, nhưng không nên thực hiện "tự vệ" để chống lại nhau. Miền Bắc và miền Nam phải đoàn kết sức mạnh để thực hiện tự vệ chống lại sự xâm lược từ bên ngoài.

Sự tự vệ của Cộng hòa chúng ta là sự tự vệ chống lại sự xâm lược từ bên ngoài đối với dân tộc chúng ta. Chúng ta tuyệt đối không thể cho phép sự xâm lược của các thế lực bên ngoài đối với đất nước và dân tộc chúng ta.

Khi những kẻ đế quốc Mỹ đưa tàu gián điệp không người lái "Pueblo" xâm nhập lãnh hải của Cộng hòa chúng ta, hải quân của Quân đội Nhân dân chúng ta đã bắt giữ chiếc tàu gián điệp đó. Đó là một hành động tự vệ chính đáng của Quân đội Nhân dân, những người có nhiệm vụ bảo vệ Tổ quốc. Tuy nhiên, thay vì xin lỗi chúng ta, những kẻ Mỹ lại kéo nhiều lực lượng vũ trang, bao gồm cả tàu sân bay "Enterprise", đến vùng biển phía Đông và đe dọa, tống tiền chúng ta. Đó là một sự vi phạm thô bạo chủ quyền dân tộc chúng ta và là một sự khiêu khích nghiêm trọng. Chúng ta không hề nao núng trước sự đe dọa và áp lực của những kẻ Mỹ. Vì những kẻ Mỹ đã kéo nhiều lực lượng vũ trang và tìm cách gây chiến, chúng ta đã quyết tâm chiến đấu với chúng. Nếu chúng ta đã nao núng trước sự đe dọa và áp lực, những kẻ Mỹ đã gây ra chiến tranh, dân tộc ta đã phải trải qua một cuộc chiến tranh nữa, và ngày hôm nay, các nhà lãnh đạo miền Bắc và miền Nam sẽ không thể ngồi lại với nhau để tiến hành cuộc đàm phán hòa bình như thế này.

Trong tương lai, nếu bất kỳ kẻ xâm lược nào từ bên ngoài tấn công đất nước ta, miền Bắc và miền Nam phải hợp lực để đánh bại chúng. Nếu toàn thể dân tộc Triều Tiên đoàn kết sức mạnh, chúng ta có thể đánh bại bất kỳ kẻ xâm lược nào.

Chúng ta phải cùng nhau nỗ lực để xóa bỏ tình trạng đối đầu quân sự giữa miền Bắc và miền Nam và giảm căng thẳng, để chiến tranh không bao giờ xảy ra nữa ở Triều Tiên, và thống nhất Tổ quốc bằng hòa bình.

Qua cuộc hội đàm lần này, chúng ta đã tìm thấy những điểm chung quan trọng giữa miền Bắc và miền Nam và đã đạt được thỏa thuận về những vấn đề nguyên tắc nhất.

Ba nguyên tắc về việc thực hiện thống nhất một cách độc lập mà không có sự can thiệp của nước ngoài, về việc thúc đẩy đại đoàn kết dân tộc vượt qua sự khác biệt về tư tưởng, ý niệm và chế độ, và về việc thống nhất Tổ quốc bị chia cắt bằng phương pháp hòa bình mà không dựa vào việc sử dụng vũ lực, sẽ là điểm khởi đầu và nền tảng trong việc giải quyết vấn đề thống nhất Tổ quốc chúng ta.

Ông cũng đã đồng ý giải quyết vấn đề thống nhất đất nước dựa trên ba nguyên tắc này, và nói rằng nhà lãnh đạo tối cao của Nam Triều Tiên cũng sẽ đồng ý, do đó chúng ta có thể nói rằng chúng ta đã đạt được thỏa thuận hoàn toàn về Ba Nguyên tắc Lớn Thống nhất Tổ quốc.

Tôi rất hài lòng về việc Ba Nguyên tắc Lớn Thống nhất Tổ quốc đã được thỏa thuận giữa miền Bắc và miền Nam thông qua cuộc hội đàm hôm nay.

Ba Nguyên tắc Lớn Thống nhất Tổ quốc, được miền Bắc và miền Nam cùng nhau thảo luận và đạt được sự nhất trí, là những nguyên tắc chính đáng nhất để giải quyết vấn đề thống nhất Tổ quốc phù hợp với nguyện vọng và yêu cầu của dân tộc ta. Chúng ta nhất định phải đạt được sự thống nhất đất nước dựa trên ba nguyên tắc này. Ông đã cam kết rằng sẽ coi ba nguyên tắc này là nền tảng để tiến hành, và nếu làm như vậy, các vấn đề khác nảy sinh trong việc giải quyết vấn đề thống nhất cũng sẽ được giải quyết thành công, và sự thống nhất dân tộc ta có thể được thực hiện nhanh chóng.

Trong điều kiện các nguyên tắc cơ bản của thống nhất Tổ quốc đã được thỏa thuận, từ nay chúng ta phải tìm ra các phương pháp cụ thể để hiện thực hóa các nguyên tắc này, hợp nhất toàn dân tộc thành một và thống nhất Tổ quốc. Các phương pháp cụ thể cho thống nhất Tổ quốc phải luôn xuất phát từ Ba Nguyên tắc Lớn Thống nhất Tổ quốc. Nếu miền Bắc và miền Nam nghiên cứu sâu sắc và thảo luận chân thành dựa trên ba nguyên tắc Độc lập, Đại đoàn kết dân tộc, và Thống nhất hòa bình, chúng ta sẽ có thể tìm ra những phương pháp tốt để thực hiện thống nhất Tổ quốc.

Để tìm kiếm các phương pháp hợp lý cho sự thống nhất hòa bình và độc lập của Tổ quốc, cần phải phát triển hơn nữa các cuộc đàm phán chính trị giữa miền Bắc và miền Nam và hoạt động tiếp xúc và đối thoại cần phải được tăng cường.

Việc các đại biểu cấp cao của miền Bắc và miền Nam trực tiếp gặp gỡ và tiến hành hội đàm lần này có thể coi là đàm phán chính trị đã bắt đầu. Khi đàm phán chính trị giữa miền Bắc và miền Nam đã bắt đầu, chúng ta phải phát triển nó hơn nữa để đạt được những thành quả tốt đẹp.

Lần này ông đã đến Bình Nhưỡng trước, để đáp lại, lần sau chúng tôi sẽ cử đại diện của chúng tôi đến Seoul. Tôi nghĩ rằng trong quá trình đại biểu của miền Bắc và miền Nam thường xuyên qua lại, sự tin tưởng lẫn nhau sẽ được tăng cường và các điều kiện khác nhau sẽ chín muồi, thì chúng ta có thể thực hiện hội đàm cấp cao nhất.

Trong tương lai, các đại biểu của miền Bắc và miền Nam phải thường xuyên qua lạiđối thoại nhiều hơn.

Không thể xóa bỏ hoàn toàn sự hiểu lầm và mất lòng tin giữa miền Bắc và miền Nam đã hình thành trong gần 30 năm chia cắt sau giải phóng chỉ bằng một hoặc hai lần tiếp xúc và đối thoại. Không thể tìm ra tất cả các phương pháp cụ thể để giải quyết vấn đề thống nhất Tổ quốc chỉ bằng một hoặc hai lần gặp gỡ và thảo luận. Mặc dù qua hội đàm lần này, miền Bắc và miền Nam đã giải quyết được các vấn đề cơ bản mà họ đã hiểu lầm nhau và tìm thấy những điểm chung quan trọng, nhưng vẫn còn nhiều vấn đề cần phải giải quyết để thống nhất Tổ quốc. Điều đó chỉ có thể được giải quyết bằng cách các đại biểu của miền Bắc và miền Nam thường xuyên tiếp xúcđàm phán chân thành.

Trong đối thoại và đàm phán giữa miền Bắc và miền Nam, cần phải đặt ra và thảo luận tất cả các vấn đề nảy sinh trong việc thống nhất Tổ quốc, bao gồm cả những vấn đề mà hai bên đang hiểu lầm nhau. Bất kỳ vấn đề nào có ý kiến khác nhau đều phải được bày tỏ và thảo luận, nếu giấu trong túi riêng thì không thể giải quyết được vấn đề. Ngay cả một hiểu lầm nhỏ cũng phải được đưa ra thảo luận và giải quyết kịp thời.

Đối thoại giữa miền Bắc và miền Nam phải luôn được thực hiện trên nguyên tắc tăng cường hiểu biết lẫn nhau, tìm kiếm điểm chungcủng cố đoàn kết. Trong việc tìm kiếm phương pháp để thống nhất Tổ quốc, những điều người của chúng ta chủ trương có thể khác với những điều các ông chủ trương. Vì vậy, có thể có những tranh luận về việc chủ trương của ai là đúng. Tuy nhiên, tranh luận phải luôn là tranh luận nhằm tìm kiếm điểm chung và đạt được đoàn kết và thống nhất, không được trở thành tranh luận vì sự chia rẽ.

Để điều chỉnh đúng đắn quan hệ giữa miền Bắc và miền Nam và giải quyết thành công các vấn đề khác nhau nảy sinh trong việc thống nhất Tổ quốc, có lẽ nên tổ chức và vận hành một Ủy ban chung giữa miền Bắc và miền Nam.

Phải tổ chức Ủy ban chung và thực hiện công việc điều chỉnh thực tế, vì chỉ nói chuyện chung chung thì không thể mang lại bước tiến lớn trong công việc đoàn kết dân tộc và thống nhất Tổ quốc.

Ủy ban chung có thể được tổ chức bằng cách cử quan chức cấp cao do chính quyền miền Bắc và miền Nam bổ nhiệm làm đồng Chủ tịch và bao gồm các thành viên cần thiết. Vì có thể bay qua lại giữa Bình Nhưỡng và Seoul trong thời gian ngắn bằng máy bay, nên chúng ta có thể vận hành Ủy ban chung bằng cách các ông đến Bình Nhưỡng và người của chúng ta đến Seoul.

Khi Ủy ban chung được tổ chức, sẽ có nhiều vấn đề cần phải điều chỉnh ở đó. Ủy ban chung phải thảo luận và điều chỉnh kịp thời các vấn đề khác nhau nảy sinh trong quan hệ giữa miền Bắc và miền Nam, bao gồm vấn đề miền Bắc và miền Nam không phỉ báng và nói xấu lẫn nhau, và vấn đề ngăn chặn xung đột quân sự. Trong Ủy ban chung, không được cố gắng áp đặt ý muốn của mình lên đối phương mà phải thảo luận chân thành các vấn đề được đưa ra cho đến khi đạt được sự thống nhất hiểu biết phù hợp với mục đích đoàn kết.

Cũng có thể thiết lập một đường dây điện thoại trực tiếp giữa Bình Nhưỡng và Seoul để thảo luận các vấn đề phát sinh qua điện thoại một cách thường xuyên. Ngay cả một vấn đề nhỏ có thể gây cản trở cho thống nhất Tổ quốc hoặc gây hiểu lầm lẫn nhau cũng phải được kịp thời thông báo qua điện thoại, thảo luận và giải quyết.

Ba Nguyên tắc Lớn Thống nhất Tổ quốc đã được thỏa thuận giữa miền Bắc và miền Nam lần này sẽ trở thành cương lĩnh thống nhất mà toàn thể dân tộc Triều Tiên phải cùng nhau thực hiện. Tôi nghĩ rằng nên công bố Ba Nguyên tắc Lớn Thống nhất Tổ quốc cho toàn thể dân tộc Triều Tiên và nhân dân thế giới biết.

Việc công bố Ba Nguyên tắc Lớn Thống nhất Tổ quốc là tốt cho việc giáo dục nhân dân ta và tốt cho việc thể hiện sự đoàn kết của dân tộc Triều Tiên với thế giới. Nếu công bố cương lĩnh thống nhất đã được miền Bắc và miền Nam thỏa thuận, tất cả đồng bào trong và ngoài nước sẽ biết rằng chúng ta muốn thống nhất Tổ quốc bị chia cắt một cách độc lập, trên nguyên tắc đại đoàn kết dân tộc và bằng hòa bình, và sẽ có quan điểm nhất quán, các tầng lớp nhân dân sẽ được khích lệ lớn. Khi cương lĩnh thống nhất chung của dân tộc được công bố, nhân dân thế giới sẽ biết rằng dân tộc Triều Tiên là một dân tộc vĩ đại và đoàn kết, và các thế lực bên ngoài chống lại sự thống nhất đất nước ta sẽ nhận ra rằng họ không thể chia cắt dân tộc Triều Tiên mãi mãi.

Về việc khi nào và bằng cách nào để công bố Ba Nguyên tắc Lớn Thống nhất Tổ quốc, tốt nhất là thảo luận trong quá trình đối thoại sắp tới. Sau khi ông trở về Seoul, thảo luận với chính quyền Nam Triều Tiên, và đại biểu của miền Bắc và miền Nam gặp lại và thỏa thuận, thì có thể công bố.

Vì ông đã khó khăn đến Bình Nhưỡng lần này, tôi nghĩ tốt hơn là nên ở lại thêm một ngày nữa để nói chuyện với các cán bộ của chúng ta.

Hành động của ông khi đến thăm chúng tôi là một hành động yêu nước. Con người phải là một người yêu nước, không được là kẻ bán nước. Một người sống một ngày cũng phải làm điều có lợi cho Tổ quốc và dân tộc thì mới vinh quang và có ý nghĩa.

Có thể nói rằng cuộc hội đàm lần này giữa miền Bắc và miền Nam đã diễn ra thành công. Tôi mong ông sẽ thường xuyên đến Bình Nhưỡng trong tương lai. (Hết)