Thư Zhukov gửi Uỷ ban Trung ương Đảng, 12 tháng Một 1948
Đến Uỷ ban Trung ương Đảng của Đảng Cộng sản Liên minh những người Bolshevik
Gửi đồng chí Zhadanov Andrey Alexandrovich
Những tuyên bố bằng văn bản đến Uỷ ban Trung ương Đảng của phụ tá cũ của tôi, Semochkin, là những lời vu khống.
Thứ nhất. Buộc tội rằng tôi có thái độ coi thường với đồng chí Stalin trong một số trường hợp và im lặng về vai trò của đồng chí Stalin trong Chiến tranh Vệ quốc vĩ đại là những lời dối trá. Những lời Semochkin là bịa đặt trên cơ sở Semochkin biết những lời nói dối từ Novikov hồi năm 1947 về cá nhân tôi.
Tôi thừa nhận rằng tôi mắc một số sai lầm khi chia sẽ với Semochkin về thái độ của mình trước những lời tuyên bố của Novikov. Nhưng tôi không có bất kỳ một ý đồ nào cả trong hành động ấy.
Cáo buộc chống lại tôi về bài phát biểu tại Frankfurt trước các "đồng minh" là không thực tế, nó có thể được xác nhận bởi đồng chí Vyshinsky, người đã đi cùng tôi và đích thân phát biểu. Tại một buổi họp mặt tại sư đoàn dù 82, tôi cùng đi với Sokolovsky, Serov và Semyonov, ở đấy tôi không phát biểu gì và những gì trao đổi đều tuân theo đường lối của Đảng.
Thứ hai. Cáo buộc rằng tôi đã bán chiếc xe cho nghệ sĩ Mikhailov và tặng quà cho Slavin là không đúng sự thật:
1) Chiếc xe trao cho Slavin là theo lệnh của đồng chí Molotov.
2) Mikhailov được phép mua ô tô. Đồng chí ấy đã đặt và thông qua cơ quan hải quan, không phải thông qua tôi; đồng chí đã nộp tiền cho cơ quan hải quan và ngân hàng, không phải thông qua tôi.
Tôi có trách nhiệm tuyên bố rằng tôi chưa từng bán ô tô cho bất kỳ ai.
Tôi cũng chưa bao giờ yêu cầu Slavin hoặc bất kỳ ai viết điều gì tốt về bản thân mình, và tôi cũng không mua bất kỳ một cuốn sách nào cho Slavin. Semochkin đã nói dối.
Thứ ba. Về lòng tham của tôi và mong muốn chiếm đoạt nhiều đồ vật có giá trị:
Tôi thừa nhận đó là một sai lầm nghiêm trọng khi tôi đã mua rất nhiều đồ đạc về cho gia đình, người thân của mình, bằng việc tôi trả tiền bằng chính số tiền lương của mình. Tôi mua ở Leipzig bằng tiền mặt:
1) 160 chiếc áo khoác lông chồn
2) 40-50 chiếc áo lông khỉ
3) 50-60 chiếc áo lông mèo và nhiều thứ khác, tôi không nhớ rõ, cho lũ trẻ. Tôi đã trả khoảng 30 nghìn mark.
Vải và lụa để bọc ghế, các loại rèm khác nhau tầm 500-600m. Căn nhà mà tôi nhận được để sử dụng tạm thời là từ cơ quan an ninh nhà nước.
Ngoài ra, đồng chí Vlasik đã đề nghị tôi mua giúp 500m, nhưng vì đồng chí Vlasik nay đã thôi nhiệm nên nó vẫn còn nằm ở đó.
Tôi nghe nói hơn 4 nghìn mét vải lụa đã được tìm thấy tại nhà gỗ và những nơi khác, thành thật mà nói tôi hoàn toàn không biết gì về con số như vậy. Điều này có lẽ là một sai lệch.
Những bức tranh, thảm, đèn chùm đã được lấy từ các lâu đài bỏ hoang và được gửi đến để trang bị cho các căn biệt thự của MGB mà tôi đã sử dụng. 4 đèn chùm đã được gửi đến MGB để trang trí cho văn phòng Bộ tư lệnh. Thảm cũng vậy, được gửi đến các nhà nghỉ của MGB.
Tất cả tài sản trên đều được chuyển đến MGB vì các biệt thự, nhà nghỉ đều thuộc thẩm quyền quản lý của MGB. Tất cả đều được thực hiện bởi các cấp dưới trực tiếp của tôi, những thành viên phục vụ MGB trong suốt 6 năm. Tôi đã vắng mặt một năm rưỡi [lúc này ở Berlin], và lỗi của tôi là không truy xét lại chúng.
Về vàng và đồng hồ, chủ yếu là quà tặng, còn lại nhẫn và đồ trang sức đã được gia đình mua từ lâu và trong số đó có cả những món quà được tặng vào nhân dịp sinh nhật, ngày lễ, bao gồm những món đồ giá trị như con gái của Moloto, cháu Svetlana tặng cho con gái tôi. Phần còn lại là làm từ vàng giả, không có giá trị.
Về bộ trà, tôi bỏ ra 9,2 nghìn mark để mua cho những bộ này cho mấy đứa con gái tôi. Điều này sẽ được xác nhận bởi đồng chí Serov, đồng chí ấy quản lý tài chính.
Khoảng 50 nghìn mark được đồng chí Serov đưa cho để tiêu xài cá nhân.
Số tiền được lấy trong trường hợp nhu cầu chi tiêu giải trí đã được hoàn trả lại đủ 50 nghìn mark bởi người đứng đầu cơ quan MGB, Bedov. Nếu tôi tham lam, tôi có thể chiếm đoạt chúng, vì nó thuộc hạng mục được phép tiêu. Hơn nữa, Serov đề nghị đưa tôi 500 nghìn mark để tôi chi tiêu. Tôi đã không nhận, mặc dù anh ta nói rằng, đồng chí Beria đã cho phép.
Những chiếc thìa, dao và nĩa bằng bạc được phía Ba Lan tặng nhằm vinh danh giải phóng Warsaw, đó là những món quà. Một số khác được gửi đến từ những người lính của Gorbatov. Chúng đều nằm trong tủ nhà bếp của tôi, tất nhiên, không nghĩ đến việc tích luỹ quá nhiều về chúng.
Tôi thừa nhận rằng tôi có lỗi vì đã không bàn giao chúng đến một nhà kho nào đó.
Đối với những tấm thảm trang trí, tôi đã ra lệnh cho đồng chí Ageev từ MGB giao chúng cho viện bảo tàng, nhưng khi anh ta rời đi, chúng vẫn chưa được thực hiện.
Thứ tư. Cáo buộc rằng tôi đã ganh tỵ với Telegin là một sự vu khống. Tôi không nói bất cứ điều gì về Telegin. Tôi nghĩ anh ta mua nhầm thứ gì đó ở Leipzig, đây là vấn đề hoàn toàn cá nhân.
Thứ năm. Súng săn. Trước chiến tranh tôi có 6-7 khẩu, 5-6 khẩu tôi mua từ Đức, còn lại là quà được tặng. Tôi thừa nhận rằng sai lầm là ở chỗ tôi đã sở hữu quá nhiều khẩu súng. Thật là đáng tiếc khi phải giao nộp chúng.
Thứ sáu. Buộc tội tôi lăng nhăng là vu khống, Semochkin thì muốn lấy lòng nên cố làm cho tôi trông bẩn thỉu. Tôi xác nhận rằng tôi có mối quan hệ thân thiết với D, người mà trong suốt chiến tranh đã phục vụ một cách tận tình và trung thực trong đội bảo vệ đoàn tàu của Tổng Tư lệnh. D nhận huân chương trên cơ sở bình đẳng với mọi người, không phải từ tôi, mà từ chỉ huy mặt trận theo sự phân công của Bộ Tổng Tư lệnh. Tôi hoàn toàn nhận thức được rằng tôi cũng đáng trách khi đã làm quen và sống cùng với cô ấy trong một khoảng thời gian dài. Nhưng những gì mà Semochkin nói rằng tôi có những lời lẽ thô tục trong phòng làm việc của mình là những lời dối trá.
D đã bị bắt ở mặt trận phía Tây, nhưng khi ấy cô ấy chỉ mới có mặt ở đó 6 ngày, tôi thành thật khai báo rằng từ lúc ấy chúng tôi chẳng còn liên lạc nào.
....
Tóm lại, tôi xin cam đoan chịu trách nhiệm cho các điều sau:
1. Semochkin rõ ràng đang vu khống tôi. Tôi đề nghị đồng chí đối chứng với Konev và những người khác về cáo buộc cố tình dối trá với đồng chí Stalin về tình hình chiến sự.
2. Semochkin rõ ràng đang vu khống tôi. Người ta xem anh ta là nhân chứng số hai nhằm cáo buộc tôi có quan điểm chống chính quyền Xô viết.
Tôi nhận thức rằng sai lầm của tôi là khi chia sẽ với anh ta về những tuyên bố của Novikov, và cho anh ta một cơ hội để sau đó chống lại chính bản thân tôi.
3. Tôi đề nghị Ban chấp hành xem xét những lỗi lầm mà tôi mắc phải trong chiến tranh là những sai sót vô ý, và trong thực tế tôi luôn là người đầy tớ phục vụ Đảng, Tổ Quốc và đồng chí Stalin vĩ đại.
Tôi luôn trung thực và tận tâm thực hiện mọi chỉ thị của đồng chí Stalin.
Tôi tuyên thệ không bao giờ tái lặp lại một lần nào nữa sai phạm với tư cách một người Bolshevik.
Tôi tin chắc rằng, Đảng, Tổ Quốc và đồng chí Stalin vĩ đại vẫn cần tôi.
Hãy để tôi ở lại trong Đảng, Tôi sẽ sửa chữa những sai lầm đã mắc phải và không để làm hoen ố danh hiệu đảng viên của Đảng cộng sản Liên minh.
Zhukov
Опубликовано: Маршал Советского Союза Г.К. Жуков. Хроника жизни. М. 1999.