Tâm trạng ở các khu trường Đại học Trung Quốc.
Trích tài liệu: Tân Hoa Xã, "Tình hình tư tưởng của sinh viên đại học trong cả nước", những bằng chứng về tình hình trong nước, 29/6:
"Nỗi kinh hoàng: Một tâm trạng căng thẳng, lo sợ bị trừng phạt hay bắt giữ, lan khắp các trường đại học. Các thủ lĩnh phong trào sinh viên đã rời khỏi các khu trường học của họ, và nhiều tin đồn lan truyền về người nào đó đang bị bắt và khi nào. Những sinh viên tích cực nhất trong phong trào này là những người lo sợ nhất. Một số tỉnh đã yêu cầu bắt giữ ngay cả những sinh viên đã ngồi cản đường và nhiều sinh viên ngày càng cảm thấy bất an đến mức ban đêm họ không thể ngủ ngon. Một số giảng viên trẻ tại trường Đại học Vũ Hán đã có những bài diễn thuyết trong phong trào hiện sợ hãi đến mức đã đưa vợ con đến nhà bố mẹ vợ của họ và một mình đợi người đến bắt tại trường đại học.
Đáng lưu ý là thậm chí cả những sinh viên chỉ đi tuần hành trong các cuộc biểu tình và hô một số khẩu hiệu cũng thấy lo sợ. Một nhà quản lý trường đại học nói, sinh viên "nghĩ về phong trào sinh viên mới đây như một phong trào yêu nước, nhiều người xuống đường để phản đối sự đầu cơ trục lợi chu1nh thức và rồi hoang mang bối rối khi phong trào này bị gán cho cái nhãn "nổi loạn". Lúc này tâm trạng chung là lo lắng, sinh viên tất cả đều phân vân tự hỏi "liệu mình có bị trừng phạt không ?".
Cách đây một vài buổi tối khoảng 100 sinh viên tụ tập tại cổng trường Đại học Hắc Long Giang thì một chiếc xe cảnh sát chạy qua. Một người nào đó thét lên "Cảnh sát!" và tất cả họ chạy tán loạn như những con thú nhốn nháo tìm nơi ẩn náu. Một số sinh viên nghĩ đến những vụ bắt giữ tùy tiện trong Chiến dịch trong hữu và Đại cách mạng Văn hóa , do vậy khi xuất hiệu dấu hiệu nhỏ nhất về một cái gì đó thì nó cũng gây tác động quá mức.
Sự chống đối: Khắp cả nước cứ khoảng 5 sinh viên đại học thì có một người vẫn tiếp tục tỏ ra ngang ngạnh. Những sinh viên này đầy khinh bỉ chống lại các sắc lệnh của chính phủ và những nỗ lực nhằm dập tắt các cuộc bạo loạn. Một số thực hiện chính sách "bốn không" đối với phương tiện truyền thông: không nghe, không đọc, không tin, không hỏi. Một số sinh viên đưa ra những lời bình luận lếu láo trong lúc họ xem truyền hình. Một số viết lên tường phòng ngủ và phòng học của hõ như "Câm mồm!", "Tiếng sấm từ nơi không tiếng động", "Trung Quốc đã chết", "Công lý ở đâu ?", "Chính phủ đã gây rối loạn", "Sự thật sẽ lộ ra một ngày nào đó!", "Một vụ Thiên An Môn nữa",.... Sinh viên ở nhiều trường - nhất là nam sinh viên - đôi khi dường như hóa rồ. Khi ánh sáng tắt vào ban đêm họ trút cơn thịnh nộ của họ bằng những tiếng gào rú man rợ.
Sự im lặng: Cứ khoảng 3 sinh viên thì có một người vẫn giữ im lặng một cách có chủ đích. Sau sự kiện 4/6 tất cả các trường đại học đã yêu cầu sinh viên suy ngẫm về vai trò của họ trong phong trào sinh viên này. Nhiều sinh viên vẫn chẳng có được sự tiến triển nào, chỉ sẵn lòng đề cập đến một số có giới hạn các câu hỏi cụ thể. Về vấn đề làm thế nào để chuyển hướng tư tưởng của bản thân họ, họ chỉ giữ im lặng. "Tôi không biết" trở thành câu trả lời cho mọi câu hỏi, sự im lặng là lá chắn chống lại mọi mũi tên. Khi các khóa học chính trị được lên kế hoạch, một số sinh viên chỉ dựng những áp phích trong phòng ngủ và phong học của họ viết "im lặng là vàng". Các khu trường đại học đã yên tĩnh trở lại nhưng cũng hóa thành im lặng như những nghĩa địa. Khi sự im lặng cuối cùng bị phá vỡ, sinh viên thường tránh các hoạt động chính trị. Họ phớt lờ những tin tức quốc gia và chuyển những thứ như chuyện lãng mạn, trò mạt chược, và các trò giải trí khác.
Những tâm trạng kể trên tác động không chỉ đến các sinh viên mà còn đến một số không ít các quan chức và giáo viên đại học. Nghe nói một số quan chức và giáo viên Bắc Kinh, mặc dù không tham gia cuộc náo loạn và hiện đang tích cực làm việc về tư tưởng chính trị của sinh viên, cũng không thể đồng ý với những lối nói như "Bạo loạn đã xảy ra ở Bắc Kinh". Họ đúng là không thể nhiệt tình thốt ra lời lẽ như vậy. Một số cảm thấy rằng có thể hiểu được nếu chính phủ phạm phải một vài tính toán sai lầm và nếu toàn bộ nền kinh tế không được sắp đặt có trật tự trong một ngày là điều có thể hiểu được thì biển thủ và tham nhũng là không thể chấp nhận. Chia sẽ may rủi là tốt nhưng để anh nhận phần may và để cho tôi phần rủi là không hay.
Một quan chức của Đại học Bắc Kinh báo cáo rằng mọi chuyện đều khó khăn với những người thuộc trường anh ta. Khi sinh viên ghi tên trọ ở các khách sạn, nhiều người bị đẩy ra ngay sau khi người ta biết họ từ đâu đến. Một sinh viên Đại học Bắc Kinh làm việc ở huyện Diên Khánh trên thực tế đã bị đánh đập. Công việc phân công cho các sinh viên năm cuối tốt nghiệp năm 1989 đã được hoàn thành, nhưng một số cơ quan sử dụng lao động, trong đó Trường Đảng trung ương, Hội những người Tàn tật Trung Quốc và Ban chấp hành Đoàn thanh niên Bắc Kinh, đã không nhận một số sinh viên. Quan chức này e rằng các sinh viên có tài sẽ không xin vào trường Đại học Bắc Kinh năm nay, điều này có thể dẫn đến chất lượng thấp hơn trong khóa học tới".
Xã hội Trung Quốc rơi vào một tình trạng xói mòn mạnh về đạo đức và giá trị sau ngày 4/6. Chết lặng, mọi người ở mọi nơi xa lánh các hoạt động chính trị. Tầng lớp trí thức nhay cảm, và đặc biệt là sinh viên trẻ mất dần sự nhạy cảm và hứng thú. Trung Quốc rơi vào trạng thái ảm đạm về tinh thần, tiền bạc dần chi phối mọi thứ, đạo đức không còn, tham nhũng phát triển mạnh.
#Gấu