Tại sao Đệ nhị Quốc tế bảo vệ Trotsky ? (1936) - N. Krupskaya



Tại sao Đệ nhị Quốc tế bảo vệ Trotsky ? - N. Krupskaya

"Chủ nghĩa xã hội không thể được xây dựng bằng mệnh lệnh từ bên trên. Nó hoàn toàn xa lạ với cơ chế quan liêu - hình thức; đó phải là một quá trình sống động và sáng tạo, do chính con người xây nên" - Lenin đã nói như thế trong những ngày đầu tiên của Cách mạng xã hội chủ nghĩa tháng Mười.

Khi phát biểu vào ngày 6 tháng 5 năm 1919, tại Đại hội I toàn Nga của ngành giáo dục ngoài nhà trường, Lenin đã nói: "Nếu chúng ta tự gọi mình là đảng của những người cộng sản, thì chúng ta phải hiểu rằng chỉ có ngày nay, khi chúng ta đã thanh toán xong các trở ngại bên ngoài, đã đập tan được các thiết chế cũ, thì lần đầu tiên đã đề ra trước mắt chúng ta thật đầy đủ, nhiệm vụ trước tiên của cuộc cách mạng vô sản hiện nay là: tổ chức hàng chục và hàng trăm triệu người".

Khi Lenin qua đời, quần chúng càng ngày gần đảng hơn. "Lenin không còn nhưng những tác phẩm của Người vẫn còn đấy". Năm tháng trôi qua, chúng ta đã chứng kiến đảng đã tổ chức như thế nào để giai cấp công nhân tăng lên từng ngày về số lượng, để công nhân tham gia quản lý đất nước, tham gia công cuộc xây dựng chủ nghĩa xã hội. Toàn bộ cơ cấu xã hội Xô viết đã thay đổi. Giữa quần chúng nhân dân, hàng nghìn nhà tổ chức mới đã trưởng thành. Phong trào Stakhanovite là một minh chứng hùng hồn, cho nên Hội nghị của các nhà lãnh đạo và Chính phủ được tổ chức vào mùa đông năm ngoái đã quán triệt cách thức tổ chức mới cho người lao động trong các ngành kinh tế khác: xã viên, công nhân, người điều hành liên hợp và nông trang viên, những người lao động giỏi, ...Bất kỳ ai cũng nhìn thấy rằng, một tình bạn chân thành giữa những người lao động được hình thành dựa trên cách thức tổ chức kinh tế mới đó. Quần chúng đã thấy một thực tế rằng, đồng chí Stalin đã cống hiến hết mình cho công việc thiêng liêng này, công việc của Lenin, cho sự nghiệp xây dựng chủ nghĩa xã hội, đồng chí đã đưa nhân dân đến với một cuộc sống tốt đẹp hơn. Bất kỳ ai cũng thấy điều đó, họ tin tưởng và yêu mến anh ấy.

Nhưng bọn Trotskyist - Zinovievist không hề nghĩ đến quần chúng. Chúng không sống trong thực tế. Chúng chỉ nghĩ đến việc phải làm như thế nào để giành lấy quyền lực, bất chấp rằng việc đó phải thỏa hiệp với cả bọn Gestapo (cơ quan tình báo phát xít Đức - ND), với kẻ thù không đội trời chung của nền chuyên chính vô sản, nhằm mục đích tái lập lại chế độ tư bản và chế độ bóc lột tư sản đối với quần chúng lao động Liên Xô.

Cuối năm 1920, trong một cuộc thảo luận về vấn đề công đoàn, Lenin viết về quan điểm của Trotsky rằng y đã "mắc phải một loạt sai lầm về chuyên chính vô sản. Nhưng nếu gác điều đó ra, thì phải hỏi rằng do đâu mà chúng ta lại không thể cộng tác ăn ý với nhau được, điều mà chúng ta rất cần ? Đó là do sự bất đồng về phương pháp đi vào quần chúng, nắm lấy quần chúng, liên hệ với quần chúng. Mấu chốt vấn đề là ở đó".

Đó không phải là ngẫu nhiên, rõ ràng Trotsky hoàn toàn không hiểu gì về chuyên chính vô sản, về vai trò của quần chúng trong việc xây dựng chủ nghĩa xã hội, y nghĩ rằng chủ nghĩa xã hội sẽ dễ dàng được xây dựng bằng lối mệnh lệnh bề trên; không chỉ thế, giờ đây Trotsky đã bước vào con đường khủng bố nhằm chống lại Stalin, Voroshilov và các thành viên khác của Bộ Chính trị, những người đang giúp đỡ quần chúng trong công cuộc xây dựng chủ nghĩa xã hội. Do đó, không phải ngẫu nhiên mà khối vô kỷ luật của Kamenev và Zinoviev cùng với Trotsky đã đi từng bước đến sự phản bội ghê tởm đối với công việc của Lenin, sự nghiệp của quần chúng, lý tưởng chủ nghĩa xã hội. Trotsky, Zinoviev, Kamenev và nhóm sát thủ của họ đã liên minh với phát xít Đức, tham gia cùng với bọn Gestapo.

Đó là chính là lý do mà vì sao quần chúng lại yêu cầu phải xử bắn chúng. Công nhân đã đọc về những lời thú tội của chúng tại tòa án và căm phẫn: "Chúng định thiết lập nền chuyên chính của giai cấp tư sản. Chúng đã quên rằng chủ nghĩa xã hội là do chính nhân dân sáng tạo nên. Chính chúng ta, nhân dân, sẽ không bao giờ giao chính quyền cho chúng". Chúng quên mất điều đó và trở thành đội tiên phong của giai cấp tư sản phản cách mạng.

Chúng muốn gây nên sự bất ổn trong nhân dân, bằng cách muốn sát hại - bộ óc và trái tim của cách mạng - đồng chí Stalin. Nhưng điều này đã không xảy ra, và băng đảng vô lại đáng khinh ấy đã bị xử bắn.

Ngay lúc này, quần chúng đang tập hợp chung quanh Đảng ngày một cách chặt chẽ. Tình cảm của họ dành cho Stalin ngày càng to lớn.

Ngay cả những người không phải đảng viên, cũng yêu cầu rằng phải phát hành một cách rộng rãi những tác phẩm của Lenin và Stalin trên báo chí. Ý thức xã hội, sự khao khát tri thức ngày càng trào dâng. Một trường giáo dục ngoài nhà trường tại Pushkino đã được xây dựng. Điều đó thật tốt, họ đang thi công phần mái - đó là điều mà tôi được nghe bởi người học trò mà tôi đã dạy cách đây 40 năm tại các lớp học tối Chủ nhật, giờ đây đã là một nhà quản lý kinh tế hàng đầu. Anh ta từng bị tù đày, rồi là người sáng lập nông trang tập thể vào năm 1918 tại quê hương anh ấy, và sau đó đã được trao thưởng cho sự gương mẫu trên cương vị là chủ tịch của nông trang tập thể đó.

Chế độ chủ nghĩa xã hội đang ngày càng phát triển cho nên nhu cầu văn hóa của quần chúng không ngừng đòi hỏi phải nâng lên. Do đó, yêu cầu bức thiết của chúng ta là phải củng cố trường học, mở rộng mạng lưới giáo dục, mở rộng khả năng tiếp cận thư viện, các câu lạc bộ và trung tâm văn hóa.

Các nhà tổ chức trong các lĩnh vực khác nhau, như nông dân tập thể, công nhân, người trồng trọt, ... Bất kỳ ai cũng có thể thấy rằng tình hữu nghị chân thành giữa họ đã được củng cố như thế nào, trình độ văn hóa của họ đã được tăng cường như thế nào trong chế độ Xô viết. Nhân dân lao động đã nhìn thấy sự cống hiến quên mình của đồng chí Stalin cho sự sống còn của họ, cho công việc của Lenin, cho công cuộc xây dựng chủ nghĩa xã hội, đồng chí Stalin đang dẫn dắt họ tiến tới một cuộc sống tốt đẹp hơn. Nhân dân luôn tin tưởng và yếu mến Stalin.

Chúng ta đã có một số kinh nghiệm nhất định trong lĩnh vực văn hóa. Trong những năm sau Cách mạng tháng Mười, những sáng kiến then chốt trên lĩnh vực văn hóa đã đến từ những người lao động, nhưng bên cạnh đó vẫn còn bước thụt lùi nhất định, do chưa tính đến những "khả năng" và "hơi vội vã", đó là một thực tế. Nhưng giờ đây, chúng ta đã học được cách quan sát, chúng ta phải căm thù các tàn dư thất bại đó. Chúng ta phải củng cố sự hiểu biết của mình bằng cách tiếp thu kiến thức theo chiều sâu, theo chiều rộng, và phải học cách vận dụng kiến thức đó trong thực tiễn một cách chính xác. Công cuộc xây dựng chủ nghĩa xã hội sẽ không chùn bước, nó đang tiến lên với sức mạnh ngày càng lớn và hài hòa hơn.

Không phải ngẫu nhiên mà Quốc tế II thì đang tan rã, còn băng nhóm giết người Trotsky - Zinoviev đang cố sức phá hoại mặt trận nhân dân. Quốc tế II đang hỗ trợ cho tất cả các hoạt động bạo loạn lật đổ nhằm chống lại giai cấp công nhân, chống lại Đảng và các vị lãnh đạo của nhà nước Xô viết. Họ đi đầu tiên phong trong viên giương cao biểu ngữ chống Liên Xô của giai cấp tư sản.

Quốc tế III ra đời là kết quả của cuộc đấu tranh chống Quốc tế II, và giờ đây Quốc tế II đang thực hiện một cuộc kích động nhằm xóa bỏ chuyên chính vô sản và chính quyền Xô viết với sự giúp đỡ của Kautsky và đám phản bội. Quốc tế II đang bảo vệ cho hệ thống tư bản chủ nghĩa bằng cách bịt lấy mắt của quần chúng lao động. Đó là lý do vì sao họ phải bảo vệ tên gián điệp của Gestapo - Trotsky. Hắn đã không thành công trong việc ấy.

Đất nước Xô viết đã trở nên hùng mạnh. Ngọn cờ chiến đấu của chủ nghĩa cộng sản tiến từng bước vững chắc, ngày càng giương cao theo con đường mà Marx, Engels, Lenin đã vạch ra.

Cả Trotskyist  - Zinovievist hay Quốc tế II, hoặc là bịt mắt quần chúng, hoặc là không thể che giấu sự thật. Hiện nay bầu không khí căng thẳng đang bao trùm trên thế giới, nguy cơ chiến tranh là đang hiện hữu - điều này làm cho quần chúng lao động phải có cái nhìn sắc nét hơn. Mặt trận nhân dân của những người lao động trên toàn thế giới sẽ ngày càng vững mạnh và phát triển.

Izvestia , ngày 4 tháng 9 năm 1936, số 224.