BÀI NÓI TẠI HỘI NGHỊ CÁN BỘ, 7 tháng Mười 1954

 BÀI NÓI TẠI HỘI NGHỊ CÁN BỘ

1. Bây giờ, chúng ta đã từ chiến tranh chuyển sang hòa bình, hòa bình mới chắc chắn một phần nào; vì mình tự tin mình, nhưng không tin được đế quốc. Hòa bình đã được lập lại, nhưng chưa được củng cố; quân đội ngoại quốc và quân đội Bảo Đại còn đóng ở miền Nam. Cuộc cách mạng giải phóng dân tộc của ta chưa thành công hoàn toàn. 

Không phải đã hòa bình thì thỏa mãn mà còn phải đấu tranh phức tạp, gian khổ, lâu dài. Cách đấu tranh có thay đổi là đấu tranh trong hòa bình, mà đấu tranh trong hòa bình còn gian khổ phức tạp hơn thời kỳ chiến tranh. Liên Xô, Trung Quốc cách mạng đã thành công vẫn phải tiếp tục phấn đấu. Ở Việt Nam, Đảng ta và nhân dân ta còn phải đấu tranh nhiều nữa. Phương châm, chính sách, công tác của chúng ta cũng do nhận thức đó mà thay đổi. 

2. Trước tình hình mới, chúng ta phải luôn luôn tỉnh táo, giữ vững và bồi dưỡng, nâng cao chí khí chiến đấu của mình; không phải hòa bình lập lại thì tự kiêu, tự đại, tự mãn; không phải hòa bình lập lại thì ngủ, muốn sung sướng, nghỉ ngơi; người thì lo lấy vợ, người thì lo xây dựng kinh tế gia đình, đế quốc còn đóng trên một nửa nước ta, chưa phải đến thời kỳ nghỉ ngơi; trái lại, chúng ta đang ở trong thời kỳ phấn đấu. Đối phương có rút khỏi Hà Nội và rút khỏi Hải Phòng vào Nam, âm mưu của đế quốc Mỹ, thực dân phản động Pháp và bọn ngụy tay sai của chúng vẫn thâm độc và chúng đang thi hành từng bước âm mưu ấy. Một việc rõ rệt là chúng đã tổ chức khối xâm lược Đông Nam Á7 do Mỹ cầm đầu và được thực dân phản động Pháp tán thành. Rồi chúng và Bộ trưởng các nước “liên kết” sang Mỹ xin tiền. Mỹ ra điều kiện cho Pháp như để Mỹ huấn luyện ngụy quân...; Pháp cũng cúi đầu chịu nhận. Không phải hòa bình lập lại rồi đi thẳng tổng tuyển cử; chúng ta đang phải phấn đấu từng bước, từng ngày, từng giờ, từng việc. 

Vì vậy, Đảng và Chính phủ đề ra phương châm là phải ra sức giữ gìn, củng cố hòa bình và luôn luôn sẵn sàng chiến đấu, hai mặt đó không thể rời nhau. Cán bộ, nhân dân, nhất là quân đội phải thấm nhuần phương châm ấy. 

3. Chính sách của ta bây giờ như thế nào? Đối với bên trong như thế nào? Đối với bên ngoài như thế nào? 

Bên trong, phải đoàn kết rộng rãi. Trong kháng chiến, chúng ta phải đoàn kết để kháng chiến, đoàn kết những người tán thành kháng chiến. Bây giờ, chúng ta đoàn kết rộng rãi hơn, bất kỳ người Việt Nam nào, dù trước đây theo bù nhìn, theo Pháp cho đến theo Mỹ, nhưng nay tán thành hòa bình, thống nhất, độc lập, dân chủ, ta đều bắt tay; dù người đó thuộc giai cấp gì, dù trước cầm súng chống lại ta đi nữa, nhưng nay tán thành hòa bình, thống nhất, độc lập, dân chủ ta cũng bắt tay. 

Một ví dụ mà nhiều cô, nhiều chú biết: 

Lý Tế Thâm trước là một người giết cộng sản rất nhiều, sau vì chống Nhật nên Đảng Cộng sản bắt tay; hơn nữa đưa lên làm Phó Chủ tịch. Cách mạng không phải làm theo tình cảm. Cái gì lợi cho cách mạng thì ta làm, cái gì không lợi cho cách mạng thì ta không làm. Muốn đoàn kết rộng rãi thì cái gốc phải vững, tức là công nông liên minh, có vững chắc mới đoàn kết được các giai cấp khác, để chống đế quốc Mỹ, thực dân phản động Pháp và tay sai của chúng, để củng cố hòa bình, thực hiện thống nhất, hoàn thành độc lập, dân chủ trong cả nước. 

Bên ngoài, trong mấy năm kháng chiến, ta thu được nhiều thắng lợi, điều đó có được cố nhiên là do lực lượng của ta, do ta cố gắng. Nhưng còn là do sự giúp đỡ của nhân dân các nước bạn, nhân dân Pháp và nhân dân yêu chuộng hòa bình thế giới. 

Từ nay về sau, ta phải củng cố tình đoàn kết hữu nghị giữa nhân dân ta và nhân dân các nước bạn, nhân dân Pháp, nhân dân yêu chuộng hòa bình thế giới, trước hết là với nhân dân châu Á. 

Chính sách đối với bên trong là do mỗi một cán bộ, đảng viên, mỗi một người dân đều phải ra sức cùng làm. 

Vì vậy, đối với mỗi người có tinh thần yêu nước thì hễ việc gì có lợi cho hòa bình, thống nhất, độc lập, dân chủ thì ra sức làm; hễ việc gì không có lợi cho hòa bình, thống nhất, độc lập, dân chủ thì không làm; từ lời nói, việc làm đến thái độ của mọi người đều  phải cho đúng. Đoàn kết của chúng ta càng mở rộng, những người mà ta tiếp xúc có thêm nhiều người phức tạp, nếu chúng ta không có thái độ ôn hòa, đúng đắn, thì chúng ta khó đoàn kết được họ. Từ lời nói đến thái độ, chúng ta phải nhằm đoàn kết mà làm. 

Khi chúng ta làm mỗi một việc gì ở miền Bắc chúng ta phải nghĩ đến miền Nam. Nói một cách khác, phải ra sức củng cố miền Bắc, chiếu cố miền Nam. Khi làm bất kỳ việc gì, chúng ta phải nhìn đến ảnh hưởng của việc đó đối với miền Nam. Ví dụ: Chúng ta thu thuế; ở miền Nam, tư sản cũng so sánh. Nếu chúng ta đánh thuế nặng, không công bằng, hợp lý thì sẽ ảnh hưởng xấu đến miền Nam; đối với trí thức, đối với tất cả các việc khác cũng đều như thế. 

.....

5. Nhiệm vụ trung tâm của Đảng, cán bộ, đảng viên phải hoàn thành là gì? 

Trong hội nghị lần trước Bác đã nói có 4 nhiệm vụ: 

1. Giữ gìn và củng cố hòa bình, thi hành Hiệp định đình chiến. 

2. Đẩy mạnh cải cách ruộng đất. 

3. Tăng gia sản xuất. 

4. Tăng cường lực lượng bộ đội của ta. 

Bốn nhiệm vụ đi liền với nhau, không bỏ sót được. Nếu quân đội mình không hùng mạnh về chính trị, chiến thuật, kỹ thuật thì đối phương sẽ tìm cách ngăn trở phá hoại. Nếu mình không củng cố được hòa bình thì ngăn trở cả việc xây dựng quân đội, cải cách ruộng đất, tăng gia sản xuất. 

......

Nói ngày 7-10-1954. 

Tài liệu lưu tại Cục Lưu trữ Văn phòng Trung ương Đảng.