Đảng Cộng sản Việt Nam và vấn đề đấu tranh thống nhất nước nhà bằng phương pháp hòa bình. P2
Đảng Cộng sản Việt Nam và vấn đề đấu tranh thống nhất nước nhà bằng phương pháp hòa bình
Tư tưởng Hồ Chí Minh và quan điểm Đảng ta về đấu tranh thống nhất nước nhà bằng phương pháp hòa bình
Đấu tranh bằng phương pháp hòa bình – đây là một trong những chủ trương lớn của Đảng và Nhà nước ta kể từ khi thành lập nước vào năm 1945 cho đến nay. Chúng ta hoàn toàn có thể thấy qua các cuộc đàm phán, quan điểm ngoại giao của Chính phủ Việt Nam Dân chủ cộng hòa với Pháp, tại Hiệp định Geneva, tại Hiệp định Pari, …. Thống nhất nước nhà bằng phương pháp hóa bình là một bộ phận của lý luận đấu tranh bằng phương pháp hòa bình theo tư tưởng Hồ Chí Minh, xuất phát từ việc Người vận dụng chủ nghĩa Lenin về hòa bình vào điều kiện cụ thể của cách mạng Việt Nam. Đấu tranh thống nhất nước nhà bằng phương pháp hòa bình được thông qua từ Hội nghị lần thứ 10 BCHTW Đảng (8-10/1956), được ghi rõ trong Nghị quyết Hội nghị lần thứ 10 của BCHTW Đảng về đấu tranh thực hiện thống nhất nước nhà trên cơ sở độc lập và dân chủ bằng phương pháp hòa bình. Do đó, cần và nhất thiết phải hiểu đúng chủ trương lớn này. Đây cũng là ý chí của toàn Đảng trong giai đoạn tương đối khó khăn, nhất là sau khi Hiệp định Geneva 1954 đã bị Mỹ - Diệm công nhiên phá hoại, không thể Tổng tuyển cử thống nhất. Do đó, mục này tôi sẽ giải thích cặn kẽ về chủ trương này.
A) Hồ Chí Minh bàn về “Thống nhất nước nhà bằng phương pháp hòa bình”
Đối với những điều kiện, hoàn cảnh lịch sử cụ thể mà lý luận hòa bình được Chủ tịch Hồ Chí Minh gọi với những cách khác nhau. Trước Toàn quốc kháng chiến thì ta gọi đó là ngoại giao hòa bình; trong kháng chiến chống Pháp ta gọi là đấu tranh bằng biện pháp hòa bình; từ Hội nghị Geneva 1954 đến ngày giải phóng đất nước thì ta gọi đó là thống nhất nước nhà bằng phương pháp hòa bình.
Thuật ngữ thống nhất nước nhà bằng phương pháp hòa bình lần đầu được Chủ tịch Hồ Chí Minh nhắc đến trong Đáp thư từ trong buổi lễ trình quốc thư của Đại sứ Liên Xô tháng 3/1956 (trước bài phát biểu của tướng Giáp 4 tháng) Lời phát biểu chào mừng phái đoàn Liên Xô sang thăm Việt Nam 4/1956, Hội nghị lần thứ 9 BCHTW vào tháng 4/1956 (cách 3 tháng) và “Thư gửi đồng bào cả nước” ngày 6 tháng 7 năm 1956 (cách 3 ngày).
Trong Đáp thư từ, chủ tịch Hồ Chí Minh có viết: “Nhân dân Việt Nam rất vui mừng trước sự nghiệp xây dựng chủ nghĩa cộng sản thắng lợi của nhân dân Liên Xô vĩ đại. Vì thắng lợi ấy càng khuyến khích nhân dân Việt Nam thêm hăng hái đấu tranh về mọi mặt, đặc biệt là đấu tranh chính trị để thi hành triệt để Hiệp định Geneva và thực hiện thống nhất đất nước bằng phương pháp hòa bình, bằng tổng tuyển cử tự do trong cả nước” (Hồ Chí Minh toàn tập, tập 10, Nxb Chính trị QG Sự thật, Hà Nội, 2011, tr.304)
Trong Lời phát biểu chào mừng phái đoàn Liên Xô sang thăm Việt Nam 4/1956, chủ tịch Hồ Chí Minh có nói: “Miền Bắc đã được giải phóng, nhưng nước ta hiện nay chưa thống nhất. Cho nên đồng bào ta phải ra sức củng cố hòa bình, củng cố miền Bắc, đồng thời đấu tranh để thực hiện thống nhất trên cơ sở độc lập và dân chủ, bằng phương pháp hòa bình” (Hồ Chí Minh toàn tập, tập 10, Nxb Chính trị QG Sự thật, Hà Nội, 2011, tr.303). Hồ Chủ tịch còn nhắc: “Chúng ta triệt để thi hành Hiệp định Geneva và đòi đối phương phải thi hành đúng Hiệp định. Chúng ta phải đấu tranh trên cơ sở Hiệp định Geneva để thực hiện thống nhất nước nhà bằng phương pháp hòa bình” (Hồ Chí Minh toàn tập, tập 10, Nxb Chính trị QG Sự thật, Hà Nội, 2011, tr.304).
Tại Hội nghị lần thứ 9 BCHTW tháng 4/1956, chủ tịch Hồ Chí Minh có nói: “Trong khi nhận định có khả năng thực hiện thống nhất nước nhà bằng phương pháp hòa bình ở Việt Nam ta, chúng ta cần phải luôn luôn nhớ rằng kẻ thù của nhân dân ta là đế quốc Mỹ và bọn tay sai của chúng còn chiếm giữ một nửa đất nước ta, và chúng đang chuẩn bị chiến tranh; vì vậy chúng ta phải luôn luôn nâng cao đề phòng và cảnh giác” (Hồ Chí Minh toàn tập, tập 10, Nxb Chính trị QG Sự thật, Hà Nội, 2011, tr.313).
Vào tháng 7/1956, thời điểm hạn định của Tổng tuyển cử đã bị Mỹ - Diệm đã phá hoại, nhưng cố nhiên không vì địch không chịu Tổng tuyển cử thì chúng ta cũng từ bỏ. Hồ Chủ tịch viết gửi thư cho đồng bào cả nước có viết: “Chính phủ nước VNDCCH thi hành nghiêm chỉnh Hiệp định Geneva, đã nhiều lần đề nghị chính quyền miền Nam mở hội nghị hiệp thương để bàn về tổng tuyển cử tự do nhằm thống nhất nước nhà. Nhưng đế quốc Mỹ và chính quyền thân Mỹ ở miền Nam âm mưu chia cắt lâu dài đất nước ta, phá hoại tổng tuyển cử tự do trong toàn quốc đúng kỳ hạn như Hiệp định Geneva đã quy định. Họ đã làm trái với lợi ích của Tổ Quốc ta, trái với nguyện vọng của nhân dân ta. Đứng trước tình hình ấy, nhiệm vụ thiêng liêng của chúng ta là: Kiên quyết tiếp tục đấu tranh thi hành Hiệp định Geneva, thực hiện thống nhất nước nhà trên cơ sở độc lập và dân chủ bằng phương pháp hòa bình, hoàn thành sự nghiệp vẻ vang giải phóng dân tộc” (Hồ Chí Minh toàn tập, tập 10, Nxb Chính trị QG Sự thật, Hà Nội, 2011, tr.359)
Vậy quan điểm hòa bình của Chủ tịch Hồ Chí Minh có gì giống với cách lý giải của Khrushchev hay không ?
(Vấn đề tôi buộc phải nêu ra vì từ rất lâu, thế lực phản động quốc tế đã cố tình vu cáo rằng nội bộ Đảng ta đã xuất hiện hai khuynh hướng trước khi Nghị quyết TW 15 được đưa ra, rằng Nội bộ Đảng chia làm hai phe, phe chủ chiến là Lê Duẩn,phe chủ hòa là Bác, tướng Giáp. Qua các tài liệu này chúng ta sẽ thấy rằng đó là những lời dối trá trắng trợn đến chừng nào)
1) Hồ chủ tịch có phải xem phương pháp hòa bình là nguyên tắc cao nhất (tuyệt đối) hay không?
Trong cuộc phỏng vấn giữa Chủ tịch Hồ Chí Minh với nhà báo Thụy Điển ngày 27/12/1953, trong thời điểm căng thẳng nhất của cuộc kháng chiến chống Pháp, Người nói “Hiện nay nếu thực dân Pháp tiếp tục cuộc chiến tranh xâm lược thì nhân dân Việt Nam quyết tâm tiếp tục cuộc chiến tranh ái quốc đến thắng lợi cuối cùng. Nhưng nếu Chính phủ Pháp đã rút được bài học trong cuộc chiến tranh mấy năm nay, muốn đi đến đình chiến ở Việt Nam bằng cách thương lượng và giải quyết vấn đề Việt Nam theo lối hòa bình thì nhân dân và Chính phủ Việt Nam dân chủ cộng hòa sẵn sàng tiếp ý muốn đó” (Chiến thắng lịch sử Điện Biên Phủ, một số văn kiện, Nxb Sự thật, 1984, tr.60)
Như vậy, phương pháp hòa bình là một trong những khả năng để giải quyết vấn đề Việt Nam, chỉ được chấp thuận khi có điều kiện nhất định: Pháp muốn giải quyết bằng cách thương lượng và hòa bình. Còn không thì Việt Nam sẽ tiếp tục đánh cho đến khi đuổi toàn bộ quân xâm lược khỏi đất nước.
2) Hồ chủ tịch có xem Phương pháp hòa bình có phải là đường lối duy nhất đúng TRONG bất kỳ điều kiện, hoàn cảnh nào hay không?
Trong thông tri lý giải về quan điểm hòa bình của Hồ Chủ tịch với nhà báo Thụy Điển, đồng chí Trường Chinh đã cắt giải nghĩa: “Tuy vậy, Hồ chủ tịch đã căn dặn: chúng ta tuyệt đối không nên có ảo tưởng rằng hòa bình sẽ đến một cách mau chóng và dễ dàng. Hòa bình cũng như độc lập phải đấu tranh gian khổ mới giành được” (Chiến thắng lịch sử Điện Biên Phủ, một số văn kiện, Nxb Sự thật, 1984, tr.66). Như vậy, Chủ tịch Hồ Chí Minh không xem phương pháp hòa bình là đường lối duy nhất đúng TRONG bất kỳ điều kiện, hoàn cảnh nào.
3) Hồ chủ tịch có tin rằng các lực lượng đế quốc nói chung sẽ mong muốn hòa bình, và sẵn sàng đàm phán hòa bình?
Về mặt này chúng ta sẽ không có gì để bàn cãi. Vì từ rất sớm Người nhận định rồi đế quốc Mỹ cũng sẽ nhúng tay vào miền Nam hòng chia cắt nước ta, biến miền Nam thành tiền đồn chống chủ nghĩa Cộng sản, thiết lập chế độ thuộc địa kiểu mới. Từ rất sớm Người đã chỉ ra cho chúng ta thấy bộ mặt thật của chủ nghĩa đế quốc Mỹ, một kẻ hiếu chiến và không tôn trọng hòa bình.
4) Hồ chủ tịch có cổ súy cho hình thức nghị viện hay xem hình thức nghị viện là hình thức duy nhất đúng trong phong trào chính trị hay không?
Về mặt này chúng ta sẽ không có gì để bàn cãi, thực tiễn của Cách mạng Tháng Tám, thực tiễn của kháng chiến chống Pháp, kháng chiến chống Mỹ đã bác bỏ luận điểm này.
5) Hồ chủ tịch có phải không muốn bạo lực cách mạng giải phóng miền Nam hay không?
Trong bài phát biểu khai mạc Hội nghị TW 15 lịch sử vào tháng 1/1959, Chủ tịch Hồ Chí Minh có nói: “Nếu hòa bình cũng thắng, đánh ta cũng thắng. Nhưng ta giương cao ngọn cờ hòa bình vì rất có lợi cho ta. Hòa bình không phải là ta không chuẩn bị lực lượng” (Hồ Chí Minh toàn tập, Sự thật, t.12, tr.35).
Không có chuyện Người không muốn bạo lực cách mạng giải phóng Miền Nam, mà giữa việc nào có lợi hơn thì làm, chung quy đều là những phương pháp mang đến thắng lợi cho dân tộc ta.
Như vậy, tư tưởng hòa bình của Chủ tịch Hồ Chí Minh không có điểm gì giống với cách lý giải của Khrushchev
B) Lê Duẩn bàn về “Thống nhất nước nhà bằng phương pháp hòa bình”
Nhiều người cho rằng Đảng ta tồn tại 2 đường lối, đường lối thứ nhất – chủ hòa, đường lối thứ hai – chủ chiến. Thực sự đó là sai lầm, đúng là trong Đảng tồn tại nhiều loại tư tưởng khác nhau: có tư tưởng muốn đánh nhanh thắng nhanh ở miền Nam, có tư tưởng muốn củng cố mỗi miền Bắc bỏ lơ miền Nam, có tư tưởng đấu tranh bằng phương pháp hòa bình. Nhưng kỳ thực, trong Đảng ta chỉ có một đường lối duy nhất. Đó là đường lối đấu tranh thống nhất nước nhà bằng phương pháp hòa bình. Đồng chí Lê Duẩn không đứng ngoài chủ trương lớn đó của Đảng.
Tác phẩm Đề cương cách mạng miền Nam của đồng chí viết tháng 8/1956 đã cho thấy quan điểm và tư duy của Lê Duẩn về “Thống nhất nước nhà bằng phương pháp hòa bình”. Căn bản đã quán triệt và giải thích đầy đủ Nghị quyết Hội nghị lần thứ 10 BCHTW Đảng (8-10/1956) về đấu tranh thống nhất nước nhà bằng phương pháp hòa bình.
Lê Duẩn xác định, mục đích chung của hai nhiệm vụ chiến lược ở cả miền Bắc và miền Nam là “giữ gìn hòa bình, thực hiện thống nhất, hoàn thành độc lập, dân chủ trong cả nước” (Lê Duẩn tuyển tập, Đề cương Cách mạng miền Nam, Nxb Chính tri QG Sự thật, 2007).
Lê Duẩn xác định, nhiệm vụ của cách mạng Miền Nam đó là đánh đổ chính quyền Diệm, thành lập chính quyền liên hiệp có tính chất dân tộc, dân chủ để cùng miền Bắc hòa bình thống nhất nước nhà. Phong trào cách mạng cả nước đấu tranh cho hòa bình tạo điều kiện cho nhân dân miền Nam chống Diệm; Cuộc đấu tranh lật đổ Diệm góp phần công sức của nhân dân miền Nam vào sự nghiệp hòa bình thống nhất. Hai mục tiêu đó là biện chứng và tuân thủ nguyên tắc thống nhất nước nhà bằng phương pháp hòa bình (hai miền thống nhất trên cơ sở hiệp thương chính trị).
Lê Duẩn xác định, phương pháp hòa bình là một khả năng, trong Đề cương có viết: “Trên cơ sở phân tích tình hình chung trên thế giới, Đại hội thứ XX Đảng Cộng sản Liên Xô đã đưa ra hai luận điểm quan trọng: 1 Các cuộc xung đột hiện nay trên thế giới có thể giải quyết thông qua thương lượng hòa bình. 2 Cách mạng trong nhiều nước hiện nay có thể tiến thẳng lên bằng phương pháp hòa bình (Cố nhiên, đây chỉ là một khả năng. Trong những nước mà giai cấp thống trị có một bộ máy cảnh sát mạnh và đang dùng chính sách phát xít để đàn áp phong trào cách mạng thì đảng lãnh đạo trong các nước ấy cần phải phân tích rõ tình hình cụ thể nước mình mà đề ra phương pháp đấu tranh thích hợp). Căn cứ vào nhận định trên, chúng ta có thể kết luận rằng nếu các cuộc xung đột trên thế giới có thể giải quyết thông qua thương lượng hòa bình thì việc thống nhất nước Việt Nam có thể thực hiện bằng phương pháp hòa bình” (Lê Duẩn tuyển tập, Đề cương Cách mạng miền Nam, Nxb Chính tri QG Sự thật, 2007).
Lê Duẩn cũng đã giải thích và thống nhất thuật ngữ “đấu tranh cách mạng theo đường lối hòa bình” ở miền Nam Việt Nam là như thế nào: “Đấu tranh cách mạng theo đường lối hòa bình có nghĩa là lấy lực lượng chính trị của nhân dân làm chỗ dựa căn bản chứ không phải lấy lực lượng vũ trang của nhân dân để đấu tranh với chính quyền hiện hữu nhằm đạt mục đích của cách mạng. Đấu tranh theo đường lối hòa bình cũng khác với chủ nghĩa cải lương. Nếu như chủ nghĩa cải lương về căn bản dựa theo pháp luật, vào hiến pháp để đấu tranh thì đấu tranh cách mạng theo đường lối hòa bình coi chỗ dựa chủ yếu là bạo lực cách mạng của quần chúng. Tất nhiên có sử dụng các biện pháp đấu tranh khác, kể cả lợi dụng pháp luật và hiến pháp của địch, nhưng bạo lực quần chúng đóng vai trò quyết định” (Lê Duẩn tuyển tập, Đề cương Cách mạng miền Nam, Nxb Chính tri QG Sự thật, 2007).
Lê Duẩn tự hỏi và tự trả lời về câu hỏi về khả năng thực hiện phương pháp hòa bình: “Chống lại một chính quyền độc tài, phát xít như chính quyền Mỹ - Diệm thì đấu tranh theo đường lối hòa bình có khả năng đạt được mục đích cách mạng hay không?
Chúng ta phải nhận rõ rằng toàn bộ tiến trình cũng như mỗi bước phát triển của cách mạng về căn bản phải do nhân dân làm lấy; đó là một vấn đề có tính quy luật, không thể làm khác được. Cho nên đường lối, phương pháp nhất thiết phải đi đúng nguyện vọng của nhân dân thì cách mạng mới phát triển và đi đến thành công được. Nguyện vọng tha thiết của nhân dân miền Nam là giữ gìn hòa bình, thống nhất đất nước. Phong trào cách mạng miền Nam bước đầu giữ vững được và có thể phát động lên, căn bản là nhờ đã nắm chặt ngọn cờ hòa bình hợp với lòng dân. Ngược lại, bọn Mỹ - Diệm đang dùng chế độ phát xít, dùng bạo lực phản cách mạng để tiêu diệt phong trào yêu nước là trái với lòng dân nên chúng nhất định sẽ thất bại” (Lê Duẩn tuyển tập, Đề cương Cách mạng miền Nam, Nxb Chính tri QG Sự thật, 2007).
Lê Duẩn tiếp tục tự hỏi và trả lời câu hỏi: “Có ý kiến cho rằng dưới sự cai trị phát xít và trước âm mưu gây chiến tranh của Mỹ - Diệm mà dùng lực lượng chính trị của nhân dân để đấu tranh đòi tự do, dân chủ, giữ gìn và củng cố hòa bình thì không thể nào thực hiện được. Nhận định đó không có cơ sở. Đương nhiên không thể giành được các quyền tự do dân chủ một cách dễ dàng. Chúng ta đều biết trong lịch sử phong trào công nhân và công đoàn, thợ thuyền trong các nước tư bản chủ nghĩa đã đấu tranh gay go, gian khổ như thế nào mới tranh thủ được một số quyền tự do, dân chủ. Thí dụ để có ngày lao động Quốc tế 1 tháng Năm, giai cấp thợ thuyền trên thế giới đã đổ biết bao mồ hôi và xương máu mới giành được. Thế thì khó khăn, gian khổ, thậm chí tổn thất, hy sinh, trong đấu tranh cách mạng là một điều tất nhiên. Nhưng khó khăn, gian khổ không phải là không vượt qua được” (Lê Duẩn tuyển tập, Đề cương Cách mạng miền Nam, Nxb Chính tri QG Sự thật, 2007)
C) “Thống nhất nước nhà bằng phương pháp hòa bình” là một chủ trương lớn và xuyên suốt của
Đảng ta
Thực ra, không phải đến Hội nghị lần thứ 10 BCHTW (8-10/1956) thì ta mới có văn kiện về thống nhất nước nhà bằng phương pháp hòa bình. Từ tháng 9/1954, Nghị quyết Bộ Chính trị và Nghị quyết của Hội nghị BCHTW lần thứ 8 (8/1955) ta đã chủ trương đấu tranh để thực hiện thống nhất nước nhà trên cơ sở độc lập và dân chủ bằng phương pháp hòa bình rồi.
Nghị quyết của Bộ Chính trị (9/1954) đã nhấn mạnh tầm vai trò của Hiệp định Geneva và kiên quyết thi hành chính sách “củng cố hòa bình” để đấu tranh thống nhất nước nhà trên cơ sở độc lập, dân chủ, tự do. Dựa trên cơ sở phương pháp hòa bình, các hình thức chủ đạo là thương lượng, sống chung, đàm phán để tổng tuyển cử tự do thống nhất nước nhà.
Trong báo cáo Hội nghị BCHTW lần thứ 8, Tổng bí thư Trường Chinh đã phát biểu: “Nước Việt Nam, về mọi mặt lịch sử, địa lý, dân tộc, kinh tế, văn hóa, là một khối duy nhất, không thể phân chia được. Lãnh thổ Việt Nam là một dải thống nhất, không thể chia cắt được. Nhưng trong điều kiện chính trị hiện nay, việc thống nhất nước nhà theo đường lối hòa bình phải tiến hành từng bước. Không chủ quan nóng vội” (Văn kiện Đảng toàn tập, tập 16, Nxb Chính trị Quốc gia, Hà Nội, 2002, tr.486).
Đến Hội nghị BCHTW lần thứ 10 (8-10/1956), Đảng ta mới cho ra đời Nghị quyết của Hội nghị BCHTW lần 10 về đấu tranh thống nhất nước nhà trên cơ sở độc lập và dân chủ bằng phương pháp hòa bình.
Trong Nghị quyết Hội nghị BCHTW lần thứ 15 (1959), Đảng ta vẫn tiếp tục xác lập con đường hòa bình: “Nhân dân Việt Nam chẳng những phải củng cố và phát huy thắng lợi đã giành được, phải củng cố miền Bắc đã được độc lập, mà còn phải giải phóng miền Nam, thực hiện thống nhất nước nhà trên cơ sở độc lập và dân chủ bằng con đường hòa bình” (Văn kiện Đảng toàn tập, tập 16, Nxb Chính trị Quốc gia, Hà Nội, 2002, tr.59). Nghị quyết tiếp tục viết: “Chủ trương của Đảng ta giữ vững hòa bình ở Việt Nam, thực hiện thống nhất nước nhà bằng con đường hòa bình, chủ trương ấy gắn liền với chủ trương chung nói trên của phe xã hội chủ nghĩa” (Văn kiện Đảng toàn tập, tập 16, Nxb Chính trị Quốc gia, Hà Nội, 2002, tr.67). Nghị quyết còn có hẳn 1 mục có nhan đề “Thực hiện thống nhất nước nhà trên cơ sở độc lập và dân chủ bằng con đường hòa bình”.
Tại Đại hội đại hội lần thứ III của Đảng ta (1960), vẫn tiếp tục kiên định con đường hòa bình. Nghị quyết Đại hội có viết: “Nhiệm vụ cách mạng ở miền Bắc và nhiệm vụ cách mạng ở miền Nam thuộc hai chiến lược khác nhau, mỗi nhiệm vụ nhằm giải quyết yêu cầu cụ thể của mỗi miền trong hoàn cảnh nước nhà tạm bị chia cắt. Hai nhiệm vụ đó lại nhằm giải quyết mâu thuẫn chung của cả nước giữa nhân dân ta với đế quốc Mỹ và bọn tay sai của chúng, thực hiện mục tiêu chung trước mắt là hòa bình thống nhất Tổ quốc.
Nhiệm vụ chung của cách mạng Việt Nam hiện nay là: tǎng cường đoàn kết toàn dân, kiên quyết đấu tranh giữ vững hòa bình, đẩy mạnh cách mạng xã hội chủ nghĩa ở miền Bắc, đồng thời đẩy mạnh cách mạng dân tộc dân chủ nhân dân ở miền Nam, thực hiện thống nhất nước nhà trên cơ sở độc lập và dân chủ, xây dựng một nước Việt Nam hòa bình, thống nhất, độc lập, dân chủ và giàu mạnh, thiết thực góp phần tǎng cường phe xã hội chủ nghĩa và bảo vệ hòa bình ở Đông - Nam á và thế giới” (Nghị quyết Đại hội đại biểu toàn quốc lần III, báo điện tử Đảng Cộng sản Việt Nam, ngày 20/4/2018)
Đại hội III còn có tên gọi là Đại hội xây dựng chủ nghĩa xã hội ở miền Bắc và đấu tranh thực hiện hòa bình thống nhất nước nhà.
Có thể nói, Thống nhất nước nhà bằng con đường hòa bình, là một chủ trương lớn và xuyên suốt của Đảng ta. Từ Nghị quyết Bộ Chính trị 9/1954 cho đến Hội nghị Hiệp thương thống nhất đất nước 1976.
=====================================