Leonid Khrushchev - anh hùng hay kẻ phản bội ?



(1 số tên họ do chưa tìm dc bản Eng nên vẫn để vietsub.)

Vào năm 2000, tuần báo “Verxia” số 23,29 đã cho đăng tải bài báo với tên: “Kẻ phản bội hay anh hùng?”, trong đó đã mô tả vị Tổng Bí Thư Nikita Khrushchev đã cố gắng cứu con trai mình khỏi tội xử bắn, sau này khi lên với cương vị TBT Đảng, Khrushchev đã tráo đổi các chứng cứ xóa bỏ tư liệu về con trai mình và truy tặng huân chương Cờ Đỏ. Để làm rõ, cung cấp thêm thông tin cho các đồng chí, tôi xin dẫn các tư liệu mà mới đây anh hùng Liên Xô Vladimir Karpov sau nhiều năm nghiên cứu, đã mang đến cho tất cả chúng ta cái nhìn khác của vị Tổng bí thư “chống độc tài” này.

==================

Từ 1 tháng 6 năm 1941 đến tháng 3 năm 1942, Leonid Khrushchev đang chữa bệnh ở Kuybishev - anh ta điều trị chân do một lần hạ cánh có trục trặc, có lẽ anh ta không vội vàng ra mặt trận, mặc dù có thể đi dạo chơi được bằng đôi chân lành lặn.

Phi công Stepan Micoyan nhớ lại rằng: “…Tôi đi giám định sức khỏe ở Kuybishev và làm quen với hai anh chàng thượng úy cũng đang điều trị ở đó, đó là Ruben Ibazuri (con trai nhà cách mạng Tây Ban Nha nổi tiếng Dolores Ibarruri) và Leonid Khrushchev. Leonid là một người bạn dễ chịu. Chúng tôi gặp mặt nhau hàng ngày trong vòng ba tháng. Rất tiếc là Leonid rất hay uống rượu. Lúc đó ở bệnh viện cũng có một vị là lãnh đạo của một nhà máy sản xuất rượu và họ đã mua từ nhà máy đó một số rượu đủ để uống trong một tuần ở bệnh viện. Có rất nhiều khách khứa đến, trong đó có cả các thiếu nữ. Leonid thường xuyên uống say và lăn ra ngủ. Lúc đó chúng tôi làm quen với hai vũ nữ đến từ nhà hát lớn, đó là Valia Petrova và Lida Oxtrogradkaia. Khi tôi đã rời khỏi Kuybishev, ở đó đã xảy ra một thảm kịch, mà sau này tôi được nghe lại qua lời kể của một người bạn của Leonid, sau đó lời kể này được khẳng định qua Valia Petrova.

Theo lời kể của anh bạn này, có một lần trong nhóm xuất hiện một anh chàng Hải quân vừa trở về từ mặt trận. Khi đã ngà ngà say, không hiểu có một ai đó nói rằng Leonid có tài bắn súng “thiện xạ”. Trong khi tranh cãi, chàng lính thủy thách Leonid bắn một chai rượu đặt trên đầu anh ta. Leonid từ chối rất nhiều lần, nhưng sau đó đã đồng ý và ngay lần đầu tiên đã bắn vào cổ chai. Chàng lính thủy không đồng ý, cho rằng phải bắn thẳng vào chai rượu. Leonid đã nổ súng và lần này viên đạn đi thẳng vào đầu chàng lính thủy. Leonid đã bị kết án 8 năm tù và điều ra mặt trận (lẽ ra là tử hình nhưng vì một cách nào đó mà anh ta ko phải ngồi tù 1 ngày), mặc dù chưa chữa khỏi chân, Leonid đã ra mặt trận và sau đó chuyển sang lái loại máy bay tiêm kích JAK-7B….”

Sau đó một thời gian, chỉ huy trưởng trung đoàn đã viết cho Nikita Khrushchev một bức thư rất buồn về cái chết của Leonid: “Để huấn luyện không chiến cho con trai của ông, trung đoàn đã cử thượng úy Damorin, một chiến đấu viên giỏi, đã có thành tích bắn rơi 13 máy bay địch làm giáo viên. Trên nhiều chuyến bay tập, Leonid đã bộc lộ thành tích tốt, có tố chất và khả năng của một phi công tiêm kích. Mặc dù vật, không hiểu sao lãnh đạo trung đoàn vẫn tiếp tục chương trình bay tập của Leonid mà không đưa anh ta vào chiến đấu.

Sau một thời gian kiên trì đề nghị và bộc lộ khả năng tốt về kỹ thuật, con trai của ông đã có cơ sở để cho phép tham gia chiến đấu trong đội hình biên đội 6-9 chiếc, dưới sự quan sát và yểm trợ của Damorin. Trong trận chiến đấu Damorin không trực tiếp chiến đấu mà chỉ làm mỗi việc bảo vệ và quan sát học viên Leonid của mình…”

Ngày 11 tháng 3 năm 1943 là ngày có chuyến bay chiến đấu của phi công Leonid Khrushchev. Từ sáng sớm, anh ta đã cất cánh trong biện đội các máy bay tiêm kích. Tuy nhiên có một sự thật là ngày hôm đó không phải là cuộc “không chiến” thật sự mà nó đơn thuần là một nhiệm vụ luyện tập. Sau chuyến bay lần thứ ba của ngày hôm đó, sau lúc nghỉ trưa thì Leonid đã không quay trở lại từ “trận không chiến”.

Khi hay tin, Trung tướng Sergey Khudyakov - Tư lệnh Tập đoàn Không quân số 1 đã ra lệnh phải tìm kiếm bằng được L. Khrushchev, con trai Ủy viên Bộ Chính trị kiêm Bí thư Trung ương Đảng Cộng sản Liên Xô N. Khrushchev. Lực lượng thám báo đường không phối hợp với quân báo và biệt động mặt đất rà soát khu vực nghi ngờ máy bay của L. Khrushchev rơi trong nhiều tuần lễ liền, nhưng không tìm được bất cứ thứ gì kể cả mảnh xác phi cơ cũng như thi thể của người lái.

Trong hồ sơ của Leonid chỉ ghi một dòng chữ “mất tích”, không một ai dám chắc cho rằng Leonid đã hy sinh. Vậy thì tại sao cậu Leonid này lại biến mất như vậy?

Để có câu trả lời tốt nhất, tôi xin trích Hồi ký của tướng KGB Vadim Nikolayevich Udilov, người phục vụ 37 năm liền trong công tác phản gián, ngày 17 tháng 2 năm 1998 ông có đăng trên báo “Độc lập” và tạp chí “Verxia” (8/2000) bài viết có liên quan đến cậu Leonid. Nội dung như sau: “Leonid Khrushchev đã sa vào các vụ vi phạm pháp luật không chỉ một lần. Ngay từ trước chiến tranh , anh ta có quan hệ với các băng đảng xã hội đen ở Kiev. Các thành viên của băng đảng này đã bị bắt và bị kết án tử hình, riêng Leonid Khrushchev không hiểu bằng cách nào đã thoát không bị xử án. Sau sự cố ở Kuybishev, Khrushchev đã van lạy Stalin tha cho con trai của mình và kết quả là Leonid đã được tha thứ.

Ngay trong lần xuất kích đầu tiên, Leonid Khrushchev đã thoát ly đội hình, bay về phía quân Đức và mất tích luôn. Tôi đã nghe một giả thiết từ một trong các cán bộ một ban của TW Đảng và KGB về việc con trai Khrushchev hoặc là tự nguyện hoặc là bị bắt buộc hạ cánh và bị bắt làm tù binh Đức. Có lẽ do oán giận chính quyền Xô viết, hoặc là một nguyên nhân nào đó, Leonid đã phản bội, đầu hàng quân Đức. Theo mệnh lệnh của Stalin- đội đặc nhiệm chuyên thi hành các án tử hình đặc biệt SMERSH do thượng tướng Abakumov chỉ huy đã tiến hành chiến dịch truy bắt Leonid Khrushchev về để xử án. Trong thời gian chiến tranh, đội nay do trung tướng Sudoplatov chỉ huy. Không lâu trước khi mất, Sudoplatov đã kể lại với tôi rằng: các chiến sĩ của ông đã tham gia vào phi vụ bắt cóc Leonid Khrushchev, con trai của Khrushchev và áp giải về Moscow (Trong hồi ký của mình thì Sudoplatov không thừa nhận). Đội đặc nhiệm đã thu thập đủ hồ sơ tài liệu về sự phản bội của con trai Khrushchev. Tòa án quân sự Quân khu Moscow đã tuyên án phạt cao nhất đối với Leonid Khrushchev – đó là án tử hình".

Mới đây, theo hồ sơ lưu trữ của Cơ quan Tình báo Quân đội Xô viết (GRU) vừa được tiết lộ sau khi hết hạn bảo mật, đã lý giải đầy đủ trường hợp mất tích của L. Khrushchev. Thực ra viên phi công đã cố ý đào nhiệm, do lo sợ phải đi tù khi chiến tranh kết thúc theo bản án đã tuyên. Đồng thời L. Khrushchev cũng muốn “tâng công” với quân phát xít, khi giao nộp cho chúng chiếc máy bay chiến đấu kiểu mới hầu như còn nguyên vẹn. Bộ chỉ huy Hồng quân tức tốc chỉ thị cho GRU phải sang Đức bắt L. Khrushchev đem về nước. (tạp chí Tuyệt mật nước Nga công bố tài liệu)

Có thể hình dung được là Nikita Khrushchev đã rơi vào trạng thái như thế nào. Nikita Khrushchev nhiều lần cầu xin Beria, Serov và đích thân Stalin để giảm án cho con trai. Sau biết nội dung kết án của Tòa án quân sự Moscow, Nikita Khrushchev đã đề nghị Bộ Chính trị xét giảm án cho con trai - Thật là bất ngờ, Stalin đã đồng ý đưa vấn đề này ra Bộ chính trị xem xét.

Tại phiên họp Bộ Chính trị, Abakumov đã đưa ra các tài liệu, chứng cứ và quyết định của Tòa án quân sự. Người đầu tiên phát biểu là Bí thư Thành ủy Moscow –Serơbacốp (lúc đó đồng thời là Chủ nhiệm Tổng cục Chính trị Hồng quân và Ủy viên dự khuyết Bộ Chính trị). Tất nhiên, lời phát biểu đầu tiên rất quan trọng, nó định hướng cho các phân tích tiếp theo. Serơbacốp dựa trên quan điểm bình đẳng của mọi người trước pháp luật. Ông nói, không nên tha thứ cho các con cái của quan chức, nếu họ thực hiện các hành vi phạm tội, trong khi đó lại rất nghiêm khắc với những đối tượng bình dân khác, lúc đó, nhân dân sẽ nói thế nào? Serơbacốp đề nghị giữ nguyên án đó có hiệu lực. Sau đó, Beria phát biểu, ông ta lưu ý là Leonid Khrushchev đã hai lần được tha thứ. Malenkov, Kaganovich,Molotov cũng thống nhất giữ nguyên hiệu lực của bản án.

Cuối cùng Stalin phát biểu: “Đồng chí Nikita Khurshchev cần phải cứng rắn lên và chấp nhận với ý kiến của các đồng chí khác. Nếu điều đó tương tự xảy ra với con trai tôi, thì tôi, với tình cảm ruột thịt và nỗi đau sâu đậm nhất của người cha, tôi sẽ chấp nhận bản án này”.

Chúng ta đều biết con trai của Stalin – Yakov- cũng đang bị giam giữ trong trại giam của Đức. Dĩ nhiên, với quyết định của mình về vụ việc của Leonid Khrushchev cũng đồng nghĩa với việc chính ông sẽ ký bản án tử hình cho con trai mình (chúng ta đều biết lúc đó đang loan tin đồn về các tờ truyền đơn của quân Đức gán ghép cho Yakov – đấy là sự nghiêm minh của Stalin).

Thư ký Bộ Chính trị đã tổng kết: “Không ai được phép đứng ngoài vòng pháp luật, nên cứ thực hiện theo quy định thời chiến là nghiêm trị tội đào ngũ”.

Leonid Khrushchev bị xử bắn.

Trước Đại hội XX của Đảng (1956) Khrushchev đã nói một câu: “Tôi sẽ trả thù Stalin – dù ông ta đã chết- cho con trai tôi”. Chính tướng Mikhail Dokuchaev (sau này là phó GĐ KGB), lúc đó là Phó chỉ huy trưởng Tổng cục cảnh vệ của Ủy ban an ninh MGB đã nghe thấy câu nói đó của Khrushchev, khi ông lẩm bẩm một mình. Việc còn lại như chúng ta đều biết, tại Đại hội lần XX của Đảng 1956, 3 năm sau cái chết của Stalin, Khrushchev đã công bố “sự sùng bái cá nhân” của lãnh tụ Stalin mà trong đó hàng loạt tài liệu đã bị giả mạo, Khrushchev cũng đã cố gắn xóa hết mọi dấu vết của ông ta trong thời kỳ đại thanh trừng, khi chính y là người ký kết bản án bắt giam đến 40.000 người.

#GẤu