Iran - Israel, cuộc xung đột của Chủ nghĩa đế quốc !!
Các phong trào cánh tả thế giới hiện nay đang tập trung rất lớn vào sự kiện đang diễn ra giữa Iran và Israel. Cuộc xung đột vũ trang này đã gây nên cơn địa chấn toàn thế giới và ảnh hưởng sâu rộng đến thị trường toàn cầu. Nhưng điều gì đã dẫn đến cuộc xung đột này và đâu thực sự là nguyên nhân dẫn đến nó, và phong trào cánh tả đã đi đúng hướng trong cuộc đấu tranh chống chủ nghĩa đế quốc hay chưa. Qua bài viết này chúng ta có thể đi sâu vào phân tích và trả lời những câu hỏi trên.
- Cuộc xung đột vũ trang diễn ra ở Iran và Israel hiện nay phải chăng là cuộc xung đột tôn giáo hay ý thức hệ ?
- Hoàn toàn không đúng. Cuộc xung đột giữa Iran và Israel về bản chất là cuộc xung đột vì tranh giành lợi ích của Chủ nghĩa tư bản tài chính và độc quyền về các ngành khai thác tài nguyên thiên nhiên tại Cận Đông, đặc biệt là dầu mỏ. Chủ nghĩa tư bản Phương Tây, đại biểu là đế quốc Mỹ và linh cẩu của chúng - Israel, không có mục đích gì khác hơn là kiểm soát Vùng Vịnh Ba Tư, bao gồm các quốc gia chiếm một số lượng lớn tài nguyên dầu mỏ chiếm 48% trữ lượng toàn cầu, chiếm 38% số lượng dầu mỏ xuất khẩu toàn thế giới; rằng Vịnh Ba Tư chiếm 25% lưu lượng dầu mỏ xuất khẩu toàn thế giới.
Iran không phải là kẻ thù "truyền kiếp" của Israel, quả thực trong quá khứ đã có những thời điểm mối quan hệ giữa Iran và Israel nồng ấm. Cuộc cách mạng hồi giáo đã đưa Iran thoát khỏi trục phương Tây và sự phát triển của chủ nghĩa tư bản ở Iran đòi hỏi chế độ Tehran mong muốn kiểm soát vùng Cận đông, không phải vì chủ nghĩa Hồi giáo và sự hùng mạnh của người Ả rập, mà là sự độc quyền của Chủ nghĩa tư bản Iran trên toàn bộ vùng Cận Đông và Vịnh Ba Tư.
Tính tất yếu giữa cạnh tranh thị trường và giành giật thị trường của Chủ nghĩa tư bản độc quyền dẫn đến cuộc xung đột lợi ích sống còn của Iran và Israel, rằng bá chủ Vùng Cận Đông chỉ có thể và duy nhất cho người chiến thắng. Và kết quả tất yếu rằng ai kiểm soát được Vịnh Ba Tư người đó nắm quyền chi phối toàn cầu về ngành dầu mỏ, năng lượng toàn cầu. Cuộc xung đột giữa Israel (linh cẩu của đế quốc Mỹ) và Iran không thể không diễn ra, chỉ là vấn đề thời gian.
- Nguyên nhân chính dẫn đến cuộc tấn công của Israel vào Iran, vấn đề hạt nhân hay vấn đề khác ?
- Hạt nhân, hay vũ khí hạt nhân, đều là những tuyên truyền hão huyền về sự "nguy hiểm" của chế độ Tehran mà truyền thông phương Tây mô tả, gieo rắc trên toàn thế giới. Kết quả của cuộc cạnh tranh giành giật thị trường giữa Iran và Israel là sự bá chủ Vùng Cận Đông, là độc quyền tài nguyên dầu mỏ và tuyến hàng hải xuất khẩu dầu thô lớn nhất thế giới chứ không phải là hủy diệt lẫn nhau. Israel không bao giờ tin rằng chế độ Tehran dám sử dụng vũ khí hạt nhân hủy diệt Israel, hay chế độ Tel Aviv cũng sẽ không bao giờ sử dụng vũ khí hạt nhân chống lại Iran. Điều này tương ứng như Bắc Kinh không sử dụng vũ khí hạt nhân chống Đài Bắc, Moscow không dùng hủy diệt Kiev, Washington không dùng hủy diệt Moscow. Bản chất của chủ nghĩa đế quốc là sự nô dịch bằng tư bản tài chính và tư bản lũng đoạn của các cường quốc tư bản chủ nghĩa đối với các thị trường phụ thuộc của chúng mà thôi, chứ không phải sự hủy diệt mang tính chất diệt sạch.
Cuộc tấn công của Israel vào Iran không có gì khác hơn là nhằm làm suy yếu Iran, đánh quỵ chủ nghĩa tư bản tài chính và độc quyền của giai cấp tư sản cầm quyền Iran, nhằm thống nhất thị trường chủ nghĩa tư bản Iran vào thị trường tư bản toàn cầu do chủ nghĩa đế quốc phương Tây, đứng đầu là Mỹ thống trị.
Điều đó có nghĩa là vũ khí hạt nhân hay "kẻ thù truyền kiếp" chỉ là cái cớ cho mục đích nô dịch và thống trị của chủ nghĩa đế quốc phương Tây đối với Vùng Cận đông và Vịnh Ba Tư, rằng lọ bột giặt "vũ khí hủy diệt" hay "làm giàu uranium" đều là những sự kiện "Vịnh Bắc Bộ" do tên sen đầm quốc tế Mỹ dựng nên hòng thực hiện các biện pháp quân sự phát xít nô dịch mà thôi. Không có lý do này thì có muôn vàng lý do khác để mà Israel đánh Iran.
- Tại sao Israel lại đánh Iran trong thời điểm này ?
- Nguyên nhân chủ yếu là do Iran đã suy yếu. Kết quả tất yếu của việc giành giật thị trường là dẫn đến các cuộc xung đột biểu hiện bằng đủ loại hình chính trị, và kết quả cuối cùng là một trong hai phải có người chiến thắng, và một người suy tàn. Iran trong cuộc chạy đua giành giật thị trường Cận Đông sau hàng thập kỷ đã suy yếu, dẫn đến việc chủ nghĩa đế quốc Phương Tây thấy đã đến lúc giáng những đòn mạnh mẽ vào Iran nhằm bắt buộc chế độ Tehran phải khuất phục trước Phương Tây hoặc tối thiểu chấp nhận những cuộc chơi do Phương Tây định đoạt.
Nền kinh tế Iran suy yếu sau hàng thập kỷ bị cấm vận, nền kinh tế bị chủ nghĩa tư bản lũng đoạn của giai cấp tư sản ở Tehran phá nát vì sự kiểm soát độc quyền và tham nhũng; nền quân sự của chế độ Tehran chưa bắt kịp với trình độ quân sự thế giới; vị thế và sức ảnh hưởng của Iran suy giảm sau khi các đồng minh ở Cận Đông bị sụp đổ như chế độ Assad ở Syria, các lực lượng thân Iran như Houthi, Hamas, Hezbollah, đã bị Israel giáng những đòn làm tê liệt toàn bộ. Sự suy yếu của Iran đang thấp nhất trong nhiều thập kỷ qua, nói cách khác, giờ không đánh thì không biết lúc nào có cơ hội thứ hai cho việc giành lấy thị trường ở Vịnh Ba Tư.
Israel không phải là đang phiêu lưu quân sự, mà chúng - linh cẩu của chủ nghĩa đế quốc Phương Tây, đang theo lệnh của phố Wall thi hành cuộc thập tự chinh nhằm hủy diệt giai cấp tư sản Iran đến tận cùng.
- Đâu là chiến thắng cuối cùng của cuộc xung đột này ?
- Người ta thường cho rằng một trong hai, Tehran hoặc Tel Aviv khuất phục trước các cuộc không kích hoặc tên lửa đạn đạo, rằng sự tàn phá phải hủy diệt các cơ sở hạ tầng, quân sự, chính trị, kinh tế, năng lượng của quốc gia.... Thực ra là không. Chiến thắng cuối cùng giành cho kẻ giữ ưu thế ở Cận Đông và Vịnh Ba Tư. Rằng sự hủy diệt ở thủ đô và các thành phố hay thậm chí hàng triệu sinh mạng không phải là kết quả cần thiết của giai cấp tư bản ở các nước này. Ai kiểm soát huyết mạch dầu mỏ thế giới, người đó là kẻ thắng.
Dù rằng Tehran, các thành phố hoặc các trung tâm hạt nhân bị hủy diệt thì Iran vẫn thắng nếu họ vẫn giữ quyền kiểm soát Vịnh Ba Tư hoặc ngược lại, Phương Tây thắng kể cả khi Iran có vũ khí hạt nhân nếu như Tehran chấp nhận ngồi vào bàn đàm phán với việc nhượng lại các quyền lợi và sự kiểm soát ở Vịnh Ba Tư cho Mỹ. Đó là thế giới của chủ nghĩa tư bản. Đó là thực tế tồn tại, là bản chất của cuộc xung đột này - vì lợi ích của giai cấp tư bản đầu sỏ tài chính và độc quyền.
- Phong trào xã hội chủ nghĩa ủng hộ ai và làm gì ?
- Chúng tôi thấy nhiều đảng phái đã lên án chủ nghĩa phát xít phiêu lưu quân sự của Israel và phương Tây. Điều đó đúng nhưng chưa đủ, chưa đánh giá đúng bản chất của chủ nghĩa đế quốc và cuộc Tổng khủng hoảng toàn cầu của chủ nghĩa tư bản hiện nay. Chúng ta không chỉ chống Israel, phương Tây và tên sen đầm đế quốc Mỹ, thậm chí còn chống cả chế độ tư sản ở Iran. Rằng cuộc xung đột không tránh khỏi hiện nay là kết quả tất yếu của cuộc tranh giành hàng thập kỷ quả của thế giới tư bản phương Tây và Iran, bao gồm tất cả các cuộc xung đột cả ở Lebanon, Iraq, Syria, ... rằng tất cả các lực lượng tư bản đế quốc đang mưu toang những cuộc giành giựt nhau về thị trường, tất cả chúng phải chấm dứt, nó sẽ chấm dứt mọi đau khổ cho các dân tộc ở Cận Đông, không chỉ người Palestine mà cả người Do Thái và người Ả Rập, tất thảy những người lao động đang bị áp bức và nô dịch bởi chủ nghĩa tư bản của đất nước họ.
Những người xã hội chủ nghĩa chỉ có một nhiệm vụ duy nhất đó là chống chiến tranh và yêu cầu hòa bình, là những biện pháp tối thiểu trong điều kiện hiện nay nếu như chưa thể phát sinh một cuộc cách mạng vô sản thay đổi chế độ tại các quốc gia tư bản sở tại. Tất nhiên, không phải muốn thay đổi là thay đổi được, rằng tình thế cách mạng chỉ có thể nổ ra khi và chỉ khi chính nhân dân của đất nước đó đã đi đến sự cùng cực và không thể chấp nhận sống dưới chế độ tư bản nữa; khi và chỉ khi giai cấp vô sản trở giác ngộ và trở thành lực lượng lãnh đạo chính trị chín muồi đủ khả năng dẫn dắt dân tộc đi đến con đường tự do và giải phóng; khi và chỉ khi lực lượng vô sản cách mạng không chỉ là những tổ chức nhỏ, phiêu lưu mà là đội quân lãnh đạo có khả năng tổ chức vũ trang, tổng khởi nghĩa cách mạng giành chính quyền.
Trước khi có những điều kiện chín muồi ấy, nhiệm vụ của giai cấp vô sản là hạn chế đến mức tối đa những trận cuồng phong điên cuồng của chủ nghĩa đế quốc, củng cố lực lượng cách mạng, đảm bảo thế và lực của đêm trước cuộc Cách mạng toàn thế giới.
Tổng khủng hoảng của chủ nghĩa tư bản toàn cầu chắc chắn sẽ đẩy các đế quốc tư bản đến con đường chiến tranh, và cũng chính điều đó đẩy một số nước tư bản đi đến là suy yếu, trở thành "mắc xích yếu nhất" của hệ thống tư bản chủ nghĩa toàn cầu và nơi đó sẽ dẫn đến một cuộc cách mạng vô sản trong tương lai.