"Chủ nghĩa Stalin" là gì? Tại sao chính phủ Nga tư sản hiện nay lại ghét Stalin và thời đại của ông đến vậy?



Câu trả lời có thể được chốt ngắn gọn - bởi vì chính phủ Nga hiện nay sợ hãi điều đấy, mặc dù Stalin đã tạ thế hơn nửa thế kỷ. Còn về “Chủ nghĩa Stalin”, để hiểu tại sao nó lại làm Chính phủ Nga hiện nay sợ hãi như vậy, chúng ta cần hiểu kỹ về nó.

Ví dụ, Wikipedia định nghĩa “Chủ nghĩa Stalin” như sau:

"Chủ nghĩa Stalin là từ dùng để nói tới các lý thuyết và thực hành của Stalin trong thời kỳ lãnh đạo của Josef Stalin (1927–1953) ở Liên Xô và ở Đệ Tam Quốc tế. Một trong những đặc trưng là nhà nước chi phối toàn diện mọi mặt và huy động tối đa nguồn lực xã hội cho những mục tiêu chung".

Định nghĩa này không khác gì hàng ngàn định nghĩa khác được tìm thấy khắp nơi trong tuyên truyền thông tin tại Nga.

Tại sao ngày nay Chính phủ Nga tuyên truyền phổ biến một cách tiêu cực về thuật ngữ này? Điều gì đang xảy ra vào thời điểm này ở Liên Xô?

Câu hỏi vê sự xuất hiện của “Chủ nghĩa Stalin” không thể liên quan đến cá nhân Stalin:

Stalin là một phần trong ban lãnh đạo đất nước gần như ngay từ những ngày đầu thành lập quyền lực của Liên Xô. Cho đến năm 1923, ông là một trong những Dân ủy (Bộ trưởng) của nước Nga Xô viết, Ủy viên Trung ương và Bộ Chính trị. Từ ngày 7/7/1923 đến ngày 6/5/1941, ông không giữ chức vụ nào trong Chính phủ ở Liên Xô mà chỉ tập trung vào công tác Đảng, kể từ ngày 3/4/1922, ông được bầu làm Tổng bí thư Ủy ban Trung ương Đảng. Khi đó, đây là chức vụ tương đối trong đảng chứ không phải quyền lực nhất, theo Điều lệ lúc ấy chưa có chức vụ lãnh đạo đảng, Ban Bí thư chỉ được thành lập để thực hiện công việc thường xuyên mang tính chất tổ chức, điều hành các công việc của Đảng. Thực tế là chính Stalin đã đảm nhận vị trí này, người đã chứng tỏ mình là một nhà tổ chức xuất sắc ngay cả trong thời điểm Cách mạng Tháng Mười, lẫn sau đó, điều này mới ngày càng cho thấy vị trí này dần được nâng cao trở thành vị trí hàng đầu trong Đảng. Cho đến ngày 10/2/1934, ông là Tổng Bí thư Ban Chấp hành Trung ương, và sau đó cho đến khi qua đời, Stalin chỉ đơn thuần là một trong những Bí thư của Ban Chấp hành Trung ương. Ông trở lại cơ quan quyền lực của đất nước chỉ ngay trước chiến tranh với cương vị là Chủ tịch Chính phủ Liên Xô - Hội đồng Bộ trưởng Liên Xô, vị trí này không chiếm vị trí cao nhất trong Liên bang (người đứng đầu Liên Xô chính thức là Chủ tịch Xô viết Tối cao Liên Xô). Nếu tạm so sánh, điều này gần giống với Medvedev hiện nay, người không thể quyết định chính trị và kinh tế của Liên bang Nga bằng bất kỳ cách nào, mà chỉ có thể thực hiện những gì được xác định bởi những người khác - Tổng thống Liên bang Nga hoặc Duma Quốc gia, những người bày tỏ lợi ích của giai cấp thống trị ở Nga - phản ánh lợi ích của giai cấp tư sản. Dưới thời Stalin, mọi chuyện cũng tương tự như vậy - Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng chỉ thực hiện những gì được cơ quan cao nhất của đất nước chấp nhận - Xô viết Tối cao Liên Xô, không giống như nhà nước Nga hiện đại, phản ánh lợi ích của nhân dân lao động Liên Xô - giai cấp công nhân và nông dân tập thể.

Những sự thật trên, mà bất cứ ai cũng có thể kiểm tra, chỉ ra rõ ràng rằng các quyết định trong đảng và nhà nước Xô Viết được đưa ra vào thời đó rõ ràng là mang tính chất tập thể, chứ không phải riêng lẻ, như những kẻ thù của Stalin đang cố gắng tuyên truyền ngày nay. Stalin không “trị vì”, không ra chỉ thị, giống như những nhà cầm quyền hiện nay ở nước Nga. Tất cả những điều trên có nghĩa là không tồn tại cái gọi là “chế độ chuyên chế quyền lực cá nhân của J.V. Stalin”!

Có một điều gì đó rất quan trọng đã xảy ra ở Liên Xô vào cuối những năm 20, vì kể từ thời điểm đó, những kẻ thù Stalin đã nói rất nhiều về kỷ nguyên của “Chủ nghĩa Stalin” ở Liên Xô. Điều gì đã xảy ra đến nỗi các kẻ thù của ông phải mô tả nó bằng một "thời đại" ?

Từ năm 1921 đến năm 1928, chính phủ Liên Xô theo đuổi chính sách tương đối tự do trong lĩnh vực kinh tế, chính sách này trong lịch sử được gọi là NEP (“Chính sách kinh tế mới”). Trong thời kỳ đầu của NEP, nông nghiệp, thương mại bán lẻ, dịch vụ, thực phẩm và công nghiệp nhẹ phần lớn nằm trong tay tư nhân. Nhà nước Liên Xô giữ quyền kiểm soát công nghiệp nặng, vận tải, ngân hàng, bán buôn và thương mại quốc tế. Từ nửa sau những năm 1920, các doanh nghiệp tư nhân trong công nghiệp bắt đầu được thay thế bằng các doanh nghiệp nhà nước xã hội chủ nghĩa, đến cuối những năm 20 không còn chủ sở hữu tư nhân trong công nghiệp.

Vào tháng 10/1928, Liên Xô bắt đầu thực hiện kế hoạch 5 năm đầu tiên. Kết quả của Kế hoạch 5 năm không chỉ là quá trình công nghiệp hóa, mà còn cả vấn đề tập thể hóa nông nghiệp đã giành lấy được những thành công vĩ đại, giải quyết một lần và mãi mãi vấn đề muôn thuở của nước Nga - thủ tiêu giai cấp kulak ở nông thôn.

Vào ngày 13/3/1930, lao động làm thuê chính thức chấm dứt hoàn toàn ở Liên Xô. Và vào ngày 11/10/1931, một nghị quyết đã được thông qua về lệnh cấm hoàn toàn thương mại tư nhân ở Liên Xô.

Tất cả điều này có nghĩa là gì? Điều này có nghĩa là vào cuối kế hoạch 5 năm đầu tiên, tất cả các mối quan hệ tư bản và giai cấp bóc lột, đã bị tiêu diệt hoàn toàn ở Liên Xô. Quá trình này chính là cơ sở để các nhà tư tưởng tư sản bắt đầu tạo ra cái gọi là “Chủ nghĩa Stalin”.

“Sự tiêu diệt các giai cấp” hoàn toàn không có nghĩa là sự hủy diệt về thể chất đối với tất cả những người đại diện của các giai cấp này. Trên thực tế, điều này có nghĩa là ở Liên Xô, cơ sở kinh tế cho phép những tầng lớp ký sinh xã hội này tồn tại đã bị phá hủy hoàn toàn. Họ trong quá khứ chính là những kẻ áp bức và bóc lột công nhân, giờ đây để sống, họ buộc phải làm việc như bao người khác. Và điều này trở thành "thảm họa" mà bọn tư sản và những kẻ theo đuôi chúng không ngừng gào thét, khóc lóc thảm thiết để nhào nặng ra một viễn cảnh u ám về thời đại Xô viết.

Dưới quyền lực của nhân dân lao động, không thể có chỗ cho sự lười biếng, ăn bám và bóc lột. Và không thể chống lại sức mạnh này, bởi vì sức mạnh của nhân dân lao động là tuyệt đối, bởi vì nó luôn luôn và tất yếu là sức mạnh của đại đa số dân chúng đối với một thiểu số không đáng kể . Đại đa số đó, dưới chủ nghĩa tư bản, đã bị áp bức và đè bẹp bởi những kẻ bóc lột và ăn bám. Kẻ thù của giai cấp vô sản không thể làm gì hơn ngoài việc rống thiết, phàn nàn về “chủ nghĩa toàn trị”, “phương pháp đàn áp”, “kiểm soát chặt chẽ về tư tưởng” hay “vi phạm các quyền cơ bản của con người”, nhưng thực chất là chúng che giấu đi bản chất là những tên tư sản chỉ thích đi nô dịch, bần cùng hóa và áp bức người lao động, đi ngược lại lợi ích của toàn xã hội, của toàn thể nhân dân lao động. Vì vậy, những kẻ muốn đi ngược lại lợi ích của số đông, mơ ăn bám người khác, không còn cách nào khác là than vãn và căm ghét chính quyền Xô Viết cũng như các chính sách của nó, bởi vì tất cả quyền lực của nhà nước Xô Viết đều là chống lại chính chúng. Lý do nhà nước Xô Viết tồn tại là để ngăn chặn những kẻ ăn bám như vậy giành lại quyền lực vào tay chúng một lần nữa!

“Chủ nghĩa Stalin” là chế độ chuyên chính của giai cấp vô sản. Đây là quyền lực của chính nhân dân lao động, những người vô sản đã từng sống dưới xiềng xích chủ nghĩa tư bản thời Nga hoàng và không còn muốn làm nô lệ nữa. Chế độ chuyên chính này là vì lợi ích đối với nhân dân lao động, vì chính họ thực hiện chế độ chuyên chính này, chứ không phải Stalin và nó tuyệt đối không thể dung hòa được với những kẻ mơ tưởng một lần nữa đẩy nhân dân công nhân Liên Xô vào cảnh nô lệ của tư bản. Đó là lý do vì sao sau khi Chính phủ Nga tư sản thành lập, họ không ngừng ráo riết bôi nhọ chính quyền của nhân dân lao động là vì vậy.

Đó là lý do vì sao “Chủ nghĩa Stalin” bị chính quyền Nga hiện đại và tay sai của nó căm ghét đến vậy! Dưới thời ông, sự tồn tại của những kẻ ăn bám hiện đang thống trị xã hội - giai cấp tư sản với những tay sai của nó là đủ loại quan chức, cảnh sát và thẩm phán tham nhũng, đầu sỏ, chủ ngân hàng và doanh nhân thuộc mọi tầng lớp - là hoàn toàn không thể xảy ra. Việc kiểm soát việc này không phải do đảng, không phải bởi NKVD, mà do chính nhân dân lao động thực hiện, do đó sự kiểm soát này rất phổ biến và tuyệt đối, không thể trốn tránh hay chạy trốn. Liên Xô dưới thời "Chủ nghĩa Stalin" là xã hội tự do nhất cho nhân dân lao động trong lịch sử nhân loại, nhưng đồng thời cũng là chế độ chuyên chính "tàn ác nhất" đối với tất cả những kẻ tìm cách biến dân tộc này thành nô lệ của lợi nhuận và xiềng xích.

Từ đây tất yếu xảy ra điều sau: chỉ những người bảo vệ hệ thống tư sản, những kẻ ăn bám và bóc lột, kẻ thù của nhân dân lao động, những kẻ mơ ngồi trên cổ họ mới có thể ghét Stalin và bịa ra cái “Chủ nghĩa Stalin”, tức là chế độ chuyên chính của giai cấp vô sản. Để kéo dài sự thống trị hiện tại của họ và biện minh cho điều đó, họ buộc phải vu khống Stalin và thời đại của ông, bịa ra những câu chuyện "truyền thuyết" về ông, đảo lộn và bóp méo mọi thứ, thay trắng bằng đen và đen bằng trắng, quy tội ác của chính họ cho ông với hy vọng rằng sự thật sẽ không bao giờ được tiết lộ.

Nhưng Sự thật thì không thể che giấu được. Nhân dân Nga ngày càng bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn về những gì trước đây họ tin tưởng vô điều kiện trong thời khắc Liên Xô tan rã, chính thực tế tư bản hiện tại đã giúp họ "sáng mắt" hơn đối với những gì thuộc về quá khứ Xô viết đang được chủ nghĩa tư bản che giấu.

Ví dụ, “hệ thống hành chính chỉ huy” khét tiếng, một khái niệm mà các nhà tư tưởng tư sản Nga liên tục sử dụng. Một nhà nước có thể không phải là một hệ thống? Không thể được, nhà nước luôn là một hệ thống, tức là một tổ chức, vì chức năng của nhà nước là tổ chức và quản lý, bất kể việc quản lý này được thực hiện vì lợi ích của ai.

Có thể quản lý mà không cần quản lý, không cần những nhân viên được chỉ định đặc biệt để thực hiện việc quản lý này không? Về nguyên tắc là không thể. Trong một xã hội hiện đại phát triển, nơi có sự phân công lao động ngày càng tăng, cần có những người tham gia cụ thể vào việc quản lý các quá trình xã hội. Đây là cách bất kỳ trạng thái nào hoạt động. Trong đó có cả Liên bang Nga.

Các hướng dẫn được truyền đi trong hệ thống điều khiển như thế nào? Mệnh lệnh, chỉ dẫn, nghị quyết, v.v. - bạn gọi nó là gì thì ý nghĩa vẫn như nhau - đây đều là những mệnh lệnh.

Tổng hợp lại, tất cả những điều trên có nghĩa là một hệ thống kiểm soát cho bất cứ thứ gì, chứ đừng nói đến xã hội loài người, sẽ không thể tồn tại nếu nó không có “mệnh lệnh hành chính”! Chính khái niệm “nhà nước” đã bao gồm các khái niệm “hệ thống”, “quản trị” và “tổ chức”! Cách diễn đạt ngu ngốc này - “hệ thống hành chính chỉ huy” - là sự ngu ngốc của những người muốn bịa ra một câu chuyện kinh dị về Liên Xô! Ở Liên bang Nga, có “cơ quan hành chính”, “hệ thống” và “tổ chức” cũng tồn tại. Vậy tại sao “hệ thống hành chính chỉ huy” lại tệ đối với Liên Xô, nhưng đối với Liên bang Nga hoặc bất kỳ xã hội tư bản nào khác, nơi một thiểu số dân cư thống trị đa số, lại được xem là tốt đẹp hơn ?

Thuật ngữ về việc “tăng cường quá mức các chức năng đàn áp của nhà nước” dưới thời Stalin là luận điểm được tất cả những người bảo vệ xã hội tư sản yêu thích nhất. Bọn tay sai của giai cấp tư sản đã viết hàng nghìn cuốn sách về điều này, hàng trăm bộ phim đã được làm ra, quan điểm này được đưa vào tất cả các sách giáo khoa lịch sử trường học như đã được chứng minh một cách tuyệt đối và khoa học. Nhưng luận điểm này hoàn toàn sai.

Hãy bắt đầu với thực tế là bộ máy đàn áp là một phần không thể thiếu của bất kỳ chế độ nào. Không có và không thể có một nhà nước mà không có những cơ cấu đặc biệt được thành lập riêng để trấn áp và ép buộc những người không tuân thủ luật pháp đã được thông qua trong một xã hội nhất định. Nghĩa là, đàn áp là một chức năng bắt buộc của bất kỳ nhà nước nào, nếu nó thực sự là một nhà nước. Câu hỏi chính ở đây là khác nhau: ai đàn áp ai và lợi ích của giai cấp nào được phản ánh bởi luật pháp được thông qua trong đất nước. Đây là điều quan trọng nhất để hiểu chính xác loại xã hội mà chúng ta đang sống. Nhưng cách đặt câu hỏi như vậy là cực kỳ bất lợi cho những người theo chủ nghĩa tự do Nga. Vì vậy, rõ ràng là các cuộc đàn áp của nhà nước Xô Viết trong mọi thời kỳ tồn tại của nó luôn được thực hiện bởi đại đa số dân chúng chống lại thiểu số không đáng kể, tức là bởi những người lao động ở Liên Xô chống lại tàn dư của các giai cấp tư sản, và luật pháp của Liên Xô luôn phản ánh lợi ích của nhân dân lao động chứ không phải của tầng lớp ăn bám trong xã hội như ở các nước tư bản. Vì vậy, nhà nước Xô Viết không bao giờ, kể cả dưới thời Stalin, yêu cầu một bộ máy đàn áp khổng lồ để trấn áp một phần thiểu số nhỏ không đáng kể trong dân chúng. Và nếu không có nó thì bất kỳ xã hội tư bản nào cũng không thể tồn tại được, chỉ là nó tồn tại theo chiều ngược lại, tức là trở thành công cụ của một bộ phận thiểu số là giai cấp tư sản ăn bám đàn áp đại bộ phận nhân dân là người lao động. Nếu chúng ta so sánh số lượng các cơ quan đàn áp ở Liên Xô ở bất kỳ thời kỳ nào, kể cả thời kỳ “Chủ nghĩa Stalin”, với nước Nga ngày nay hoặc bất kỳ nhà nước tư sản nào khác, thì hóa ra là tính theo phần trăm của tổng dân số thì ngạc nhiên là có ít cơ quan thực thi pháp luật hơn nhiều lần. Và chưa kể đến các cơ quan an ninh tư nhân, quân đội đánh thuê tư nhân, tất cả các loại người Cossacks,... những thứ đơn giản là không tồn tại ở Liên Xô!

Những bộ phận nào trong xã hội phải chịu đựng nhiều nhất trong cái gọi là “sự đàn áp của Chủ nghĩa Stalin”? Những nhân viên hành chính trong đảng, nhân viên bộ máy nhà nước và giới trí thức, tức là những vị trí còn sót lại những phần tử tư sản ký sinh trong thời kỳ đầu sau cách mạng và làm hư hỏng chính quyền Xô Viết, nạn quan liêu, tha hóa, cửa quyền, tham nhũng, .... tất thảy nảy sinh từ những phần tử kém trung thành với cách mạng, ỷ một chút quyền lực, địa vị thì bắt đầu tha hóa, phản bội lợi ích của nhân dân. Còn quần chúng nhân dân lao động - công nhân và tập thể nông dân - thực tế không bị ảnh hưởng bởi những cuộc đàn áp này! Những người theo chủ nghĩa tự do cũng không thích nói về điều này. Họ sùi bọt mép hét lên về “hàng triệu linh hồn vô tội đã chết”, liên tục phóng đại quy mô đàn áp và thương tiếc kẻ thù của nhân dân lao động đã phải chịu sự trừng phạt xứng đáng.

Các nhà tư tưởng tư sản hiện đại khiển trách nhà nước Xô Viết về việc “sáp nhập các cơ quan đảng và nhà nước ”, “kiểm soát chặt chẽ về mặt tư tưởng đối với mọi mặt của đời sống xã hội”, vì “vi phạm các quyền và tự do cơ bản của công dân”, cố tình không muốn nhận thấy điều đó trong xã hội Nga ngày nay, tất cả những hiện tượng này đã gia tăng gấp nhiều lần.

Chẳng phải đảng cầm quyền “Nước Nga thống nhất” cho chúng ta thấy một ví dụ về sự hợp nhất chặt chẽ hơn nhiều giữa các cơ quan đảng và nhà nước so với trường hợp ở Liên Xô sao? Có quan chức, công chức hàng đầu nào ở Nga hiện nay không phải là thành viên của Nước Nga Thống nhất không? Hầu như không. Và đây là một hiện tượng hoàn toàn tự nhiên đối với bất kỳ nhà nước nào. Xét cho cùng, nhà nước là bộ máy hành chính của giai cấp thống trị. Mục đích của bất kỳ nhà nước nào cũng là bảo vệ lợi ích của những kẻ thống trị. Và một đảng chính trị là đội tiên phong của một giai cấp xã hội , bao gồm những thành viên tích cực và có ý thức nhất. Theo đó, đảng chính trị của giai cấp thống trị, đơn giản do vị trí của mình, có nghĩa vụ lãnh đạo chính sách của nhà nước mình.

Điều này tất yếu bao hàm sự cần thiết phải kiểm soát chặt chẽ về mặt tư tưởng đối với mọi biểu hiện của đời sống công cộng. Suy cho cùng, điều quan trọng là giai cấp thống trị phải duy trì sự thống trị của mình. Và giai cấp thống trị trong xã hội càng ít thì càng phải can thiệp mạnh mẽ vào mọi mặt của đời sống xã hội, luôn kiểm soát chúng. Do đó, chúng ta thấy bộ máy tuyên truyền thổi phồng ở các nước tư bản nó lớn đến cỡ nào, bịa đặt ra sao, và bản chất bảo vệ lợi ích của giai cấp tư sản như thế nào thì đã ư quá là rõ ràng rồi.

Đây chính là thực tế của “Chủ nghĩa Stalin” mà các nhà tư tưởng tư sản khiến người dân Nga vô cùng sợ hãi. 

Không có và chưa bao giờ có bất kỳ “Chủ nghĩa Stalin” nào như một thời đại kinh tế - xã hội hoặc chính trị riêng biệt. “Chủ nghĩa Stalin” được phát minh ra bởi các nhà tư tưởng tư sản và tay sai của họ - những người theo chủ nghĩa cải cách và xét lại, những người bằng cách này cố gắng bác bỏ các nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa Mác-Lênin và làm mất uy tín của chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa cộng sản. “Chủ nghĩa Stalin” chỉ là một giai đoạn trong lịch sử Liên Xô khi sự tham gia của nhân dân lao động Liên Xô vào việc quản lý nhà nước của họ ở mức tối đa. Đây chính là chủ nghĩa xã hội thực sự mà qua đó con đường đi tới chủ nghĩa cộng sản nằm ở đó !

Điều này không có nghĩa là Liên Xô không có khuyết điểm dưới thời Stalin. Chúng tồn tại, cũng như có những vấn đề, chỉ có điều những khuyết điểm và vấn đề này thuộc loại hoàn toàn khác với những vấn đề mà giai cấp tư sản ngày nay quan tâm - đó là những vấn đề về sự phát triển của một hệ thống xã hội mới, những vấn đề về sự phát triển của chủ nghĩa xã hội và sự chuyển đổi của nó sang một xã hội cộng sản. Và thế hệ tương lai sẽ phải giải quyết những vấn đề này, chắc chắn phải tính đến kinh nghiệm phong phú của Liên Xô dưới thời đại "Chủ nghĩa Stalin".

=> Quay trở lại Hồ sơ Stalin