Tuyên bố của Liên minh những người cộng sản Ukraine


Về chiến tranh và nhiệm vụ của giai cấp công nhân

Đánh giá chung về bản chất của cuộc chiến được phát động dưới chiêu bài của một chiến dịch quân sự đặc biệt, Liên minh những người Cộng sản Ukraine đã đưa ra một Tuyên bố trùng khớp với Tuyên bố của các Đảng Cộng sản và Công nhân vào ngày 24 tháng 2 năm 2022.

Trong cuộc chiến này, hai khối đế quốc tư bản thế giới đã xung đột trên lãnh thổ Ukraine: khối đế quốc do Hoa Kỳ và NATO đứng đầu, và khối đế quốc do Nga đứng đầu. Một số nước lớn (Trung Quốc, Ấn Độ, v.v.) chưa trực tiếp tham gia vào cuộc xung đột đang diễn ra, nhưng đang chờ đợi, đánh giá triển vọng phát triển của nó. Chúng tôi đồng ý với kết luận rằng nguồn gốc của cuộc xung đột quân sự này xuất phát từ quá trình phản cách mạng ở Liên Xô và sự phục hồi của chủ nghĩa tư bản trong không gian hậu Xô Viết.

Giai cấp tư sản Ukraina, lớn lên từ việc cướp bóc tài nguyên kinh tế của cộng hoà xã hội chủ nghĩa Xô viết Ukraina, chiếm đoạt tài sản của đại đa số dân chúng, điều cũng xảy ra ở Nga, đã nhanh chóng tập trung tài sản vào tay một vài nhóm đầu sỏ tư bản, sự độc quyền một số ngành kinh tế sau quá trình tư nhân hoá và tư bản hoá Nhà nước. Mâu thuẫn chủ đạo ở đây, là mâu thuẫn giữa các nhóm đầu sỏ tư bản Nga và phương Tây, trong việc tập trung tài sản vào tay một trong số chúng. Giai cấp tư sản [Ukraine], đồng thời vừa tích cực hợp tác với giai cấp tư sản Nga để thu được lợi nhuận cao thông qua việc tiếp cận các nguồn năng lượng giá rẻ, nhưng đồng thời cũng ve vãn tư bản đế quốc phương Tây, chuyển lợi nhuận thu được vào các ngân hàng phương Tây. Để nguỵ tạo cho tính "độc lập" tương đối giữa "phương Đông" và "phương Tây", giai cấp tư sản Ukraine đã vịn vào hệ tư tưởng của chủ nghĩa dân tộc tư sản để bảo vệ lợi ích của chính chúng thông qua Cuộc cách mạng Cam (2004) với những lời rêu rao chống Nga. Sau đó, Bandera và Shukhevych bắt đầu trở thành anh hùng trong những lời nói yêu nước của giai cấp tư sản và đầu độc vào ý thức công chúng Ukraine.

Đối với giai cấp công nhân Ukraine và quần chúng vô sản ở các thành phố và nông thôn, việc khôi phục chủ nghĩa tư bản đã trở thành một sự thu hẹp và hạn chế to lớn các quyền của họ trong quá trình phi công nghiệp hóa đất nước. Trong hoàn cảnh mất phương hướng về chính trị và tư tưởng, giai cấp công nhân, các tổ chức công đoàn và các đảng cánh tả chỉ có khả năng hạn chế trong việc tổ chức các công việc của mình. Sự bêu rếu chủ nghĩa xã hội bởi tuyên truyền tư sản đã đẩy giai cấp vô sản Ukraine thu hẹp cuộc đấu tranh của mình chỉ còn vào các nhiệm vụ kinh tế và đẩy lực lượng có trình độ cao nhất di cư ra nước ngoài để tìm kiếm mức lương cao hơn.

Cuộc đối đầu ngày càng gia tăng giữa Nga và các nước NATO, đặc biệt là bùng phát thành cuộc chiến trên lãnh thổ Ukraine, là hệ quả tất yếu của cuộc khủng hoảng tài chính, thương mại và công nghiệp toàn cầu, bắt đầu năm 2008 và cho đến nay. Sự trì trệ lâu dài của nền kinh tế thế giới và mọi nỗ lực của các nước tư bản hàng đầu nhằm chuyển hậu quả của cuộc khủng hoảng này lên giai cấp công nhân và các tầng lớp vô sản rộng rãi, cũng như các nước tư bản phụ thuộc, đã cho thấy rằng chủ nghĩa tư bản không thể tự bản thân vượt qua cuộc khủng hoảng này. Các nước tư bản hàng đầu, đứng đầu là Mỹ, đã buộc phải chuyển cuộc khủng hoảng này sang nước khác, dưới chiêu bài cướp bóc, bằng cách mở ra hàng loạt cuộc đảo chính thông qua các cuộc "cách mạng màu", các cuộc chiến tranh cục bộ dưới chiêu bài "dân chủ hóa" các quốc gia.

Việc lên nắm quyền vào năm 2010 của giai cấp tư sản do Yanukovych lãnh đạo, những người được coi là giai cấp tư sản thân Nga, một mặt đã củng cố sự hợp tác của tư sản Nga và và tư sản Ukraine, và giai cấp tư sản Ukraine trên thực tế vẫn kiểm soát nền kinh tế và tài sản trong nước. Mặt khác, Yanukovych đã yêu cầu các cố vấn chính trị của mình, là các chuyên gia về bầu cử đến từ Hoa Kỳ và Anh, chẳng hạn như Manafort, người đã xây dựng một chiến dịch bầu cử để Yanukovych tái bầu cử cho một nhiệm kỳ thứ hai, mà đối thủ kịch bản của ông ta được lựa chọn sẽ là thủ lĩnh của đảng Quốc xã "Svoboda" (đảng dân tộc chủ nghĩa). Kết quả là, với tiền của các nhà tư bản "thân Nga", các nhóm phát xít bắt đầu phát triển từ các nhóm nhỏ lẻ tẻ trở thành các đảng chính trị. Họ đã có cơ hội giành chiến thắng trong các cuộc bầu cử vào các hội đồng địa phương ở các khu vực phía Tây và có được các đại biểu của họ vào Quốc hội Ukraine. Vì mục đích này, Yanukovych thậm chí đã không hủy bỏ sắc lệnh của người tiền nhiệm Yushchenko về việc phong tặng danh hiệu "Anh hùng của Ukraine" cho Bandera và Shukhevych.

Nhưng các "cố vấn" của Yanukovych đã chơi một quân bài khác sau lưng ông ta. Dưới sự chỉ đạo của họ, các nhóm tư bản thân phương Tây với sự hỗ trợ của chủ nghĩa đế quốc Hoa Kỳ và EU, đã thực hiện một cuộc đảo chính vào năm 2014. Các tổ chức ủng hộ phát xít và Đức Quốc xã trở thành lực lượng chính gây bạo loạn trong cuộc đảo chính này, họ được hỗ trợ bởi đám tư sản thân phương Tây và hình thành các "tiểu đoàn tình nguyện" bán quân, một công cụ xung kích tích cực của chúng.

Ý nghĩa chính trị chính của Maidan 2014 là việc hoàn thành việc thủ tiêu mọi thành quả của Cách mạng xã hội chủ nghĩa Tháng Mười vĩ đại. Chính quyền Maidan với lòng căm thù cộng sản đã phá hủy mọi thứ liên quan đến thắng lợi của phong trào công nhân và cộng sản trên toàn bộ lãnh thổ Ukraine, đồng thời tôn vinh những kẻ đã bị đánh bại và trục xuất: bắt đầu từ Petlyura và Skoropadsky và kết thúc với Bandera, Shukhevych và những kẻ thù khác của nhân dân lao động Ukraine.

Cuộc đảo chính đánh dấu sự khởi đầu của một cuộc nội chiến mới ở Ukraine giữa những người ủng hộ chính phủ dân tộc chủ nghĩa và những người chống lại nó, dẫn đến sự ly khai của Crimea và sự sát nhập của Crimea vào Nga sau một cuộc trưng cầu dân ý, cũng như sự hình thành của Cộng hòa Nhân dân Donetsk và Luhansk, đã rơi vào tình thế đối đầu vũ trang kéo dài với chính quyền Maidan ở Kiev. Cuộc nội chiến này ban đầu không phải là cuộc xung đột giai cấp trực tiếp, mà biểu hiện dưới dạng xung đột lợi ích dân tộc, và kết quả của nó dẫn đến việc Donetsk và Lugansk với đa số là người nói tiếng Nga vì sự áp bức về mặt dân tộc, đã đẩy họ đến chỗ biến cuộc nội chiến này trở thành một cuộc đấu tranh giành độc lập dân tộc và tự do chính họ. Điều đặc trưng của sự biến ở Ukraine là dù xung đột bởi hai khối đế quốc, nhưng tất cả các nhóm tư bản đều ủng hộ chính phủ Maidan và thông qua bàn tay của các đại biểu của họ trong quốc hội, đã góp phần giúp cái chính phủ được dựng lên từ bàn tay đế quốc nước ngoài thông qua đảo chính, mang lại cho nó vẻ ngoài hợp pháp. Chính đối thoại tại Minsk với cấp độ quốc tế càng làm cho Chính quyền Maidan hợp pháp hoá cuộc đảo chính của chính nó. Và không một nhóm tư bản Ukraine, kể cả Yanukovych, đứng về phía Donetsk và Lungansk, thậm chí xa hơn là trong nhóm ba bên tại Minsk cũng đã ký cái Hiệp định hoà bình quái gở Minsk công nhận Donetsk và Lungansk là một phần Ukraine bất chấp việc hàng nghìn người gốc Nga đã chết vì tội ác của bè lũ phát xít Kiev.

Xét về thành phần xã hội của họ, đặc biệt là về lực lượng vũ trang của các nước cộng hòa ở Donbass, đa số họ xuất thân từ tầng lớp lao động nên sẽ có bản chất là vô sản. Trong hình thức chính trị của mình, Donetsk và Lugansk là các nước cộng hòa tư sản, đồng thời thể hiện lợi ích của cả giai cấp tư sản và giai cấp vô sản, những người không chấp nhận chủ nghĩa dân tộc trỗi dậy ở Kiev và thái độ thù địch chống Nga cực đoan của chính quyền Maidan.

Kể từ khi Donetsk và Lugansk được thành lập, Liên minh những người cộng sản Ukraine, do nội bộ không thống nhất, đã tham gia hạn chế vào việc giúp đỡ công nhân và các tổ chức cộng sản của các nước cộng hòa này trong việc hình thành lập trường tư tưởng giai cấp của họ.

Các nhà chức trách tư sản của Nga đã thực hiện chính sách khó hiểu của mình tại Donbass: một mặt, nó cung cấp hỗ trợ quân sự và kinh tế cho các nước cộng hòa Donbass, mặt khác, nó không công nhận họ về mặt chính trị và không đưa họ vào Liên bang Nga, giống như Crimea, nhưng lại công nhận tính hợp pháp của chế độ tư bản có xu hướng phát xít - bù nhìn thân phương Tây, từ Turchynov - Poroshenko -Zelensky, để ký các thỏa thuận Minsk với chế độ này, không mang lại hòa bình cho Donbass, và khiến chiến tranh khu vực xảy ra liên miên trong 8 năm qua, cho phép chính quyền Ukraine tạo ra một đội quân mạnh mẽ và tiêm nhiễm những tư tưởng Quốc xã, đã trở thành mối đe dọa không chỉ đối với Donbass, mà còn đối với chính nước Nga.

Sự mâu thuẫn nội bộ về lập trường của nhà nước tư sản Nga trong mối quan hệ với Donetsk và Lugansk và các chính quyền Maidan là do lợi ích kinh tế của Nga gắn bó chặt chẽ với các nhà tư bản phương Tây và các nhà tư bản Ukraina. Các chính trị gia Nga, ngoài mặt mắng mỏ "chính quyền Maidan" là phát xít, nhưng sau lưng họ cùng với các nhà tư bản Ukraine, trục lợi từ việc sử dụng đường ống qua lãnh thổ Ukraine (đường ống dẫn amoniac từ Tolyatti đến nhà máy cảng Odessa chỉ ngừng hoạt động vào ngày 24/2/22. ), bán lại than Donbass cho Ukraine theo chương trình “Rotterdam +”, bán lại các sản phẩm luyện kim và các sản phẩm khác.

Theo cách tương tự, các nhà tư bản Ukraine, một mặt đã nguyền rủa “kẻ xâm lược Nga” thông qua các kênh truyền thông, nhưng một mặt vẫn tiếp tục hưởng lợi ích từ các nhà tư bản Nga. Trước hết, chính những lợi ích kinh tế của giai cấp tư sản Nga đã giải thích tại sao chính quyền Donetsk và Lugansk thân Nga lại tích cực phản đối các yêu cầu của công nhân Donbass về việc quốc hữu hóa các doanh nghiệp thuộc sở hữu của giai cấp tư sản Ukraine và nó chỉ được thực hiện sau khi đã chẳng còn có thể cùng chia sẽ lợi ích hợp tác với giai cấp tư sản Ukraina nữa.

Những lý do thực sự của "Chiến dịch quân sự đặc biệt" là nằm ở chỗ, giai cấp tư sản Nga đã nhận ra rằng họ sẽ không thể tự bản thân khắc phục được hậu quả của cuộc khủng hoảng kinh tế và tài chính toàn cầu đang phá huỷ nền kinh tế của chính nước Nga. Cuối cùng, chính quyền tư sản Nga quyết định hy sinh phần lợi nhuận nhỏ có được từ sự hợp tác với giai cấp tư sản Ukraine và với giai cấp tư sản phương Tây, cho một lợi ích to lớn hơn đó là sự phân bổ lại các phạm vi ảnh hưởng trong nền kinh tế toàn cầu và chiếm được các thị trường mới cho hàng hóa của mình, như cũng như chống lại những nỗ lực ngày càng tăng của các nước NATO do Hoa Kỳ dẫn đầu nhằm làm suy yếu nước Nga và chiếm lấy các nguồn nguyên liệu thô của nước này.

Cuộc chiến này không phải vì lợi ích của "người Nga", "bảo vệ người dân nói tiếng Nga", mà là vì lợi ích của giai cấp tư bản Nga, vốn cảm thấy nguy hiểm và sự cần thiết phải tạo ra một trật tự quốc tế mới để đảm bảo cơ hội thu lợi nhuận cao hơn nữa của chính họ. Cuộc chiến này không thể hiện hoặc bảo vệ bất kỳ lợi ích nào của công nhân Nga, Tatar, Chuvash, Yakut và công nhân thuộc tất cả các quốc tịch khác của Liên bang Nga.

Chế độ bù nhìn ở Ukraine đang tham gia vào cuộc chiến này vì quyền lợi của giai cấp tư sản Ukraine, những kẻ đã biến mình hoàn toàn phụ thuộc vào tư bản phương Tây, những kẻ đã biến quân đội Ukraine thành một đội quân tiên phong của giai cấp tư sản phương Tây. Chiến tranh không phải vì "quốc gia Ukraine", không phải vì "ngôn ngữ và văn hóa Ukraine", thậm chí không phải vì "các giá trị châu Âu". Đây là cuộc chiến vì lợi ích thống nhất của giai cấp tư sản Ukraine và phương Tây, đồng thời với mong muốn tiêu diệt quyền lực kinh tế và chính trị của giai cấp tư sản Nga, một cuộc chiến tranh giành giật thị trường. Cuộc chiến này không bảo vệ bất kỳ lợi ích và quyền lợi nào của người lao động Ukraine. Cả công nhân Ukraina và công nhân Nga trong cuộc chiến này chỉ có "quyền" và "nghĩa vụ" là ra mặt trận và chết để băng đảng tư bản này đánh bại băng đảng kia và giành thêm độc quyền kinh tế để áp bức công nhân, với tư cách là kẻ thống trị.

Do đó, xung đột quân sự, bắt đầu dưới hình thức đối đầu dân sự và nội chiến trên lãnh thổ Ukraine, và sau đó phát triển thành chiến tranh đế quốc - nó trở thành khởi đầu của một cuộc chiến tranh thế giới mới chủ nghĩa đế quốc. Với việc bùng nổ cuộc chiến tranh: một bên là nhà nước tư sản Nga, bên còn lại là khối NATO, tiến hành chiến tranh với những con cờ của họ - quân đội Ukraine- , cung cấp vũ khí, đạn dược, tình báo, lập kế hoạch hoạt động quân sự với sự tham gia của các "cố vấn" quân sự, huấn luyện quân đội, tuyên truyền thông tin, v.v.

Thứ hai, các mục tiêu của chiến tranh đang thay đổi. Nếu ở giai đoạn đầu của cuộc xung đột thì chế độ Kiev đã đặt mục tiêu khôi phục quyền kiểm soát của nhà nước đối với các vùng lãnh thổ Ukraine đã mất quyền kiểm soát, thì ở giai đoạn thứ hai, với việc quân Nga tham chiến trực diện trên chiến trường, thì việc tiêu diệt quân đội Nga [trên lãnh thổ Ukraine] là điều kiện cho sự tồn tại của Ukraine. Chế độ tư sản Nga ở giai đoạn đầu tuyên bố mục tiêu chỉ hỗ trợ Donetsk và Lungask trong cuộc xung đột với chế độ Kiev, và ở giai đoạn thứ hai, mục tiêu của cuộc chiến này là đảm bảo các điều kiện quốc tế mới cho sự phát triển tư bản chủ nghĩa của Nga. Chỉ trong bối cảnh đó, các mục tiêu "phi quân sự hóa" mà nhà nước Nga tuyên bố mới có ý nghĩa thực sự. Nhu cầu "phi quân sự hoá" Ukraine đang dần phát triển thành nhu cầu "phi quân sự hoá" các nước Baltic, Ba Lan, Châu Âu và toàn bộ thế giới phương Tây, bởi vì “tất cả họ đều bị lây nhiễm chủ nghĩa Quốc xã của phương Tây”. Nhu cầu "phi quân sự hóa" sẽ mở rộng khi xung đột quân sự phát triển. Trên thực tế, tất cả chỉ là nguỵ biện cho mục đích chiến tranh của bọn đế quốc hiếu chiến.

Sự phát triển của cuộc xung đột quân sự trên lãnh thổ Ukraine đã cho thấy xu hướng của nó là phát triển thành một cuộc đụng độ mở giữa hai khối đế quốc: Nga và các đồng minh với NATO và Hoa kỳ. Điều này có nghĩa là sự leo thang cuộc chiến và tiềm ẩn về một cuộc xung đột hạt nhân, và sự xuất hiện của một mối đe dọa thực sự về sự diệt vong của nhân loại. Rất có thể nguy cơ chiến tranh hạt nhân tăng cao đến mức có thể dẫn đến những thỏa hiệp giữa các bên của cuộc xung đột. Nhưng đây, trong mọi trường hợp, sẽ là một thỏa hiệp tạm thời có lợi cho một trong các bên, sẽ chỉ là thời gian nghỉ ngơi để nối lại cuộc xung đột và thù địch mới.

Đối với giai cấp công nhân Ukraine, cuộc chiến tranh đế quốc này gây nhiều hậu quả thê thảm nhất. Trên vai người lao động, vai trò "bia đỡ đạn" và cái chết không thể tránh khỏi trong thời kỳ thù địch, sự bần cùng hóa hàng loạt, nạn thất nghiệp, hạn chế hoàn toàn các quyền và tự do vì mục tiêu bảo vệ lợi ích của giai cấp tư sản Ukraina dưới các khẩu hiệu "yêu nước", của giới đầu sỏ và lợi ích của giai cấp tư sản phương Tây trong việc "chống lại ảnh hưởng Nga". Điều này chắc chắn sẽ đi kèm với việc phá hủy và chiếm đoạt các nguồn tài nguyên thiên nhiên và công nghiệp của Ukraine, kể cả trong trường hợp Nga giành thắng lợi [với bất kỳ mức nào]. Số phận tương tự đang chờ đợi phần lớn giai cấp tư sản nhỏ, tiểu tư sản thành thị, thương buôn ở Ukraine.

Giai cấp tư sản Ukraine đã đút lót để con cái của họ ra khỏi chiến tranh và đưa chúng ra nước ngoài, cả tài sản của chúng cũng vậy. Nhưng vấn đề chính là ở đây: giai cấp tư sản đang kiếm tiền từ cuộc chiến tranh này, dưới sự lãnh đạo của Zelensky, cũng giống như họ đang bòn rút tiền ngân sách trong thời kỳ nắm quyền của Poroshenko: trộm cắp tài chính, kiếm tiền từ việc bán lại vũ khí, quân phục, thực phẩm cho quân đội, tiền sửa chữa, viện trợ nhân đạo, v.v. Trong chiến tranh, giai cấp tư sản kiếm được hàng tỷ đô la, trong khi những người đang trên tiền tuyến thiếu thốn đủ thứ. Giai cấp tư sản làm giàu trên xương máu của giai cấp công nhân và nhân dân Ukraina!

Hậu quả của cuộc chiến tranh đế quốc này sẽ rất thảm khốc đối với giai cấp công nhân Nga và các nước trong khối thân Nga. Chúng tấn công vô sản quần chúng vô sản của tất cả các nước trên thế giới một cách thảm khốc. Một cuộc chiến tranh quy mô thế giới không thể không gây ra những hậu quả toàn cầu: đói kém, bần cùng hóa, thất nghiệp, giảm lương, giá năng lượng tăng,... đã và đang càn quét khắp hành tinh, khiến những người lao động tầng dưới xã hội lâm vào khốn đốn. Chiến tranh sẽ lôi kéo quân đội của nhiều quốc gia vào cuộc chiến, và biến công nhân của họ thành "bia đỡ đạn"!

Hậu quả của cuộc chiến tranh đế quốc chủ nghĩa thế giới đương tiến hành trên lãnh thổ Ukraine sẽ khiến chúng không thể thoát khỏi cuộc khủng hoảng kinh tế và tài chính toàn cầu, và thảm họa ngày càng sâu sắc của nó (như đã từng xảy ra trong quá khứ), sẽ dẫn đến khả năng nổ ra cách mạng ở một số quốc gia nơi mâu thuẫn trở nên trầm trọng nhất [tất yếu phải đủ điều kiện chín muồi của cách mạng]. 

Liên minh những người cộng sản Ukraine coi con đường thoát khỏi cuộc chiến tranh đế quốc cho giai cấp công nhân không phải là những lời kêu gọi trừu tượng về hòa bình và giải trừ quân bị, mà tốt hơn hết là chấm dứt chiến tranh, và sau đó cần phải loại bỏ nguồn gốc của chính chiến tranh, - chủ nghĩa tư bản -, như một thứ ký sinh và phá hoại một hệ thống xã hội, trong đó cạnh tranh tư bản chắc chắn dẫn đến khủng hoảng và chiến tranh.

Trong cuộc phản chiến với tư cách là cuộc đấu tranh chống lại quyền lực của tư bản, chúng tôi đặt ra nhiệm vụ cho mình là chống lại bọn tư bản ở các quốc gia hiếu chiến nhất.

Chúng tôi đặt cho mình mục tiêu là lật đổ chế độ bù nhìn ở Ukraine.

Chúng tôi kêu gọi những người lao động hướng vũ khí của mình chống lại quyền lực của giai cấp tư sản ở Ukraine và biến cuộc chiến tranh đế quốc vì quyền lợi của giai cấp tư sản thành cuộc nội chiến của giai cấp công nhân chống lại giai cấp tư sản nhằm tiêu diệt sự thống trị của chủ nghĩa tư bản trong tiến trình của cách mạng cộng sản.

Chúng tôi kêu gọi công nhân Nga với tư cách là những người anh em, gánh trên vai mọi khó khăn gian khổ của chiến tranh, cũng phải chịu cảnh bần cùng, thất nghiệp, bị xóa bỏ các quyền và tự do cơ bản: tìm cách đánh bại giai cấp tư sản ở Nga. Chúng tôi sẵn sàng chiến đấu cùng các bạn để biến cuộc chiến tranh đế quốc thành cuộc chiến tranh giai cấp chống lại cường quyền tư bản và vì cách mạng cộng sản.

Chúng tôi kêu gọi công nhân của các quốc gia là thành viên của NATO: ngăn chặn nguy cơ hủy diệt nhân loại trong một cuộc đụng độ hạt nhân của chiến tranh đế quốc, chỉ có thể thực hiện được trong cuộc đấu tranh không phải vì một nền hòa bình trừu tượng, mà là lật đổ quyền lực của giai cấp tư sản tại các quốc gia của họ. Lật đổ các chính phủ tư sản và huỷ bỏ khối NATO, đưa ra nhiệm vụ biến chiến tranh giữa các quốc gia thành chiến tranh giữa các giai cấp, biến vũ khí do chính tay công nhân sản xuất ra không chống lại công nhân các nước, mà chống lại các nhà tư bản của chính đất nước của các bạn, chống lại quyền lực của chúng.

Chủ nghĩa tư bản đã tồn tại trong hai thế kỷ với tư cách là một hệ thống quốc tế thống trị và áp bức tư sản đối với người lao động. Hệ thống bóc lột trên toàn thế giới này, nguồn gốc của các cuộc khủng hoảng và chiến tranh, chỉ có thể được chấm dứt bằng cách đoàn kết các nỗ lực đấu tranh của công nhân ở cấp độ quốc tế trong quá trình cách mạng cộng sản quốc tế. Điều duy nhất chúng ta có thể chống lại chủ nghĩa dân tộc tư sản (và các hình thức của nó - chủ nghĩa sô vanh và chủ nghĩa phát xít), thứ đẩy các dân tộc lại gần nhau trong chiến tranh, là chủ nghĩa quốc tế vô sản.

Chúng tôi hiểu sự phức tạp và nguy hiểm của các nhiệm vụ đặt ra, chắc chắn sẽ gây ra sự đàn áp từ các chế độ chính trị tư sản. Vì vậy, để đặt ra và thực hiện những nhiệm vụ đó, các tổ chức của công nhân và cộng sản sẽ cần phải phát triển, cùng với các hình thức đấu tranh giai cấp hợp pháp và bất hợp pháp. Liên minh những người cộng sản Ukraine đã bị buộc phải tiến hành công việc của mình bằng các hình thức bất hợp pháp kể từ năm 2014.

Nhiều tổ chức công nhân và cộng sản có thể nhận thấy những nhiệm vụ phản chiến này quá sức vì sự yếu kém về mặt tổ chức và thiếu ảnh hưởng đối với giai cấp công nhân. Nhưng kinh nghiệm lịch sử cho thấy, việc xây dựng đúng đắn và trung thực nhiệm vụ của giai cấp công nhân trong điều kiện chiến tranh - những nhiệm vụ thực tế - có thể không thành công ngay lập tức, nhưng sẽ có lợi trong điều kiện tình hình cách mạng ngày càng phát triển.

Vì nhiệm vụ tiêu diệt các quan hệ xã hội tư bản chủ nghĩa là một nhiệm vụ quốc tế, nên tầm quan trọng của sự phối hợp quốc tế đối với các hành động của công nhân và các đảng cộng sản ngày càng tăng, bao gồm cả việc phát triển chung các nhiệm vụ đấu tranh chống đế quốc trong thế kỷ 21, vì lợi ích đoàn kết cuộc đấu tranh quốc tế chống lại chủ nghĩa đế quốc, vì chủ nghĩa cộng sản, và hòa bình thế giới.

Vô sản tất cả các nước, đoàn kết!