Về cái gọi là "Ngày Quốc Khánh" Nga



Tại Liên bang Nga, kể từ năm 1992, các nhà chức trách đã tổ chức kỷ niệm Ngày nước Nga vào ngày 12/6. Ngày lễ này được giới thiệu để tưởng nhớ sự kiện vào ngày 12 tháng 6 năm 1990, Đại hội Đại biểu Nhân dân Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Xô viết Liên bang Nga (RSFSR) khi đó đã thông qua Tuyên bố về Chủ quyền Nhà nước của Nga, tạo động lực mạnh mẽ cho sự sụp đổ của Liên Xô.

Lúc đầu, ngày lễ này của nhà nước tư sản Liên bang Nga được gọi là Ngày Độc lập của Nga, nhưng những câu hỏi khó hiểu "độc lập từ ai?" và "bạn đã giải phóng bản thân từ ai và như thế nào?" buộc các nhà chức trách sau đó phải sửa lại rằng ngày 12 tháng 6 với tên gọi khác - Ngày của Nga. Chúng tôi luôn chỉ ra sự sai lệch của luận điểm chính thức được cho là có liên quan đến Tuyên bố đó Nước Nga giành được tự do, chủ quyền nhà nước và sự thống nhất của quốc gia. Trên thực tế, đó là một hành động phản cách mạng tư sản nhằm thanh lý quyền lực Xô Viết của nhân dân lao động và hệ thống xã hội xã hội chủ nghĩa của nhân dân lao động, thanh lý Liên minh của các dân tộc Xô viết - Liên minh các nước Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Xô viết, tức Liên Xô. Đó là hành động chuyển giao quyền lực cho những người khôi phục chủ nghĩa tư bản. Chính vì lẽ đó mà đông đảo người dân chính nước Nga vẫn chưa hiểu ngày 12/6 nên ăn mừng vì điều gì.

Tuy nhiên, sự xuất hiện của một ngày như vậy cho chúng ta cơ hội để nói rõ ràng và dứt khoát nhận thức về loại nước Nga có chủ quyền mà những người dân lao động thực sự cần, những gì họ muốn nhìn thấy nó.

Ai cũng thề thốt yêu đất mẹ Nga! Những tên địa chủ xỉa xói nông dân và Sa hoàng bắn chết công nhân cũng đã thề thốt như thế. Bọn Bạch vệ trắng, kêu gọi sự giúp đỡ từ những kẻ can thiệp từ các nước đế quốc Đồng minh, kéo quân xâm lược ngoại bang vào đất nước hòng tiêu diệt những người Bokshevik. Những tên Vlasov đã thề thốt những lời đó trong khi hành quân cùng chiến tuyến với Đức Quốc xã trên đất Mẹ Nga, hòng tiêu diệt chính quyền Xô viết. Ngày nay, các quan chức của Điện Kremlin cũng thề thốt như thế - nhưng chúng ta không thể quên được, nước Nga ngày nay là một hệ quả của chính sách phản bội mà các đại biểu giai cấp tư sản đoạt lấy quyền lực từ Xô viết với sự trợ giúp của CIA. Nào, có ai dám chối rằng băng đảng Yeltsin đã không hợp tác với Mỹ để lật đổ Tổ quốc của họ. Vậy hoá ra yêu đất mẹ Nga của bọn tư sản này chả có gì hơn là giành quyền lực của chính bọn chúng.

Và do đó, tình yêu thực sự dành cho nước Nga, chúng tôi tin rằng, chỉ phân biệt được những ai nỗ lực vì lợi ích thực sự của nước Nga. Lợi ích của nước Nga và các dân tộc nằm ở cuộc đấu tranh kiên cường để giải phóng khỏi những gông cùm đổ nát của chủ nghĩa tư bản. Vladimir Ilyich Lenin đã vạch ra tình yêu đích thực đối với đất đai và con người của đất nước trong bài báo “Về niềm tự hào dân tộc của người Nga vĩ đại”:

"Đối với chúng ta, những người vô sản Đại Nga giác ngộ, lòng tự hào dân tộc có phải là xa lạ không? Dĩ nhiên là không! Chúng ta yêu mến ngôn ngữ và tổ quốc chúng ta; điều mà chúng ta cố gắng hơn hết để thực hiện là nâng quần chúng lao động của tổ quốc ta (nghĩa là 9/10 dân số của tổ quốc ta) lên trình độ sinh hoạt giác ngộ của những người dân chủ và những người xã hội chủ nghĩa. Điều đau lòng nhất đối với chúng ta là nhìn thấy và cảm thấy tổ quốc tươi đẹp của chúng ta phải chịu biết bao sự ngược đãi, biết bao áp bức và giày xéo của bọn đao phủ Nga hoàng, bọn quý tộc và bọn tư bản. Chúng ta lấy làm tự hào rằng những hành động tàn bạo ấy đã gây ra sự phản kháng trong nhân dân chúng ta, trong những người Đại Nga; rằng nhân dân ấy đã sản sinh ra Ra‐đi‐sép, những người tháng Chạp, những nhà cách mạng trí thức bình dân trong những năm 70 thế kỷ XIX, rằng giai cấp công nhân Đại Nga đã sáng lập năm 1905 một chính đảng cách mạng lớn mạnh của quần chúng; rằng người mu‐gích Đại Nga đó đã bắt đầu trở thành những người dân chủ và bắt đầu đánh đổ giáo trưởng và địa chủ.

Chúng ta còn nhớ rằng trước đây nửa thế kỷ, nhà dân chủ Đại Nga Tséc‐nư‐sép‐xki, người đã hiến dâng cuộc đời cho sự nghiệp cách mạng, đã từng nói: ʺdân tộc khốn khổ, dân tộc nô lệ, từ trên xuống dưới, tất cả đều là nô lệʺ. Dù là nô lệ công khai hay nô lệ giấu mặt, thì những người nô lệ Đại Nga (nô lệ cho nền quân chủ Nga hoàng) cũng không thích nhắc lại những lời nói ấy. Nhưng theo ý chúng ta, thì đó là những lời nói của tình yêu chân chính đối với tổ quốc, một tình yêu lo buồn trước tình trạng thiếu tinh thần cách mạng trong quần chúng nhân dân Đại Nga. Lúc đó, chưa có tinh thần cách mạng ấy. Hiện nay, tinh thần ấy chưa được lớn lắm, nhưng đã có rồi. Chúng ta đầy lòng tự hào dân tộc, vì dân tộc Đại Nga cũng đã tạo nên một giai cấp cách mạng, cũng đã chứng minh là có khả năng nêu cho nhân loại những tấm gương vĩ đại đấu tranh cho tự do và chủ nghĩa xã hội, chứ không phải chỉ có tình trạng tàn sát đại quy mô, hàng dãy giá treo cổ, những ngục tối, những nạn đói lớn và thái độ cực kỳ quỵ lụy trước bọn giáo trưởng, bọn Nga hoàng, bọn địa chủ và bọn tư bản.

Chúng ta đầy lòng tự hào dân tộc, và chính vì vậy mà chúng ta đặc biệt căm ghét cái quá khứ nô lệ của chúng ta (khi bọn địa chủ quý tộc bắt nông dân ra trận để bóp chết tự do của Hung‐ga‐ri, Ba‐lan, Ba‐tư và Trung‐quốc) và cái hiện tại nô lệ của chúng ta, khi mà chính bọn địa chủ ấy, được bọn tư bản giúp sức, lại đẩy chúng ta ra trận để bóp chết Ba‐lan và U‐cra‐i‐na, để đè bẹp phong trào dân chủ ở Ba‐tư và ở Trung‐quốc, để củng cố bè lũ bọn Rô‐ma‐nốp, bọn Bô‐brin‐xki, bọn Pu‐ri‐skê‐vích, là những bọn đang làm nhơ nhuốc phẩm chất dân tộc Đại Nga chúng ta. Đẻ ra đã là nô lệ, thì không có tội tình gì cả; song kẻ nô lệ nào mà không mong muốn tự giải phóng mình, lại còn bào chữa và tìm cách tô điểm địa vị nô lệ của mình (ví dụ như gọi việc bóp chết Ba‐lan, U‐cra‐i‐na, v.v., là ʺbảo vệ tổ quốcʺ của những người Đại Nga), kẻ nô lệ đó là tên đầy tớ thô bỉ, là đồ khốn đáng khinh, đáng ghét, đáng tởm.

ʺMột dân tộc mà đi áp bức những dân tộc khác, thì không thể là dân tộc tự do đượcʺ, đó là lời nói của những đại biểu vĩ đại nhất của phái dân chủ triệt để thế kỷ XIX, Mác và Ăng‐ghen, những người đã trở thành những người thầy của giai cấp vô sản cách mạng. Cho nên chúng ta, những công nhân Đại Nga, đầy lòng tự hào dân tộc, chúng ta mong muốn bất luận thế nào cũng phải có một nước Đại Nga quang vinh, tự do và độc lập, tự chủ, dân chủ, cộng hòa, thiết lập quan hệ với các nước láng giềng trên nguyên tắc nhân đạo là bình đẳng, chứ không phải trên nguyên tắc phong kiến là đặc quyền, nguyên tắc hạ thấp giá trị của một dân tộc vĩ đại. Chính vì chúng ta muốn có một nước Đại Nga được như thế, nên chúng ta mới nói rằng: trong thế kỷ XX, ở châu Âu (dù là ở Cực‐Đông châu Âu) không thể có cách nào ʺbảo vệ tổ quốcʺ khác hơn là đấu tranh, bằng mọi biện pháp cách mạng, chống chế độ quân chủ, chống bọn địa chủ và bọn tư bản của tổ quốc mình, tức là chống những kẻ thù tệ hại nhất của tổ quốc chúng ta; những người Đại Nga không có cách nào ʺbảo vệ tổ quốcʺ khác hơn là mong cho chế độ Nga hoàng thất bại trong mọi cuộc chiến tranh, coi đó là biện pháp khiến 9/10 dân số Đại Nga ít bị tai họa nhất, vì chế độ Nga hoàng không những chỉ áp bức số 9/10 dân số ấy về mặt kinh tế và chính trị, mà còn làm cho họ trụy lạc, làm cho họ mất giá trị con người, mất liêm sỉ, mất tiết tháo, bằng cách làm cho họ quen thói áp bức các dân tộc khác, quen thói che đậy cái nhục nhã của mình bằng những lời lẽ giả nhân giả nghĩa, giả yêu nước".

Người Nga rất tự hào về Tổ quốc của họ, họ tự hào về Tổ quốc Xô viết vĩ đại, một siêu cường trong lịch sử - một nhà nước cách mạng đầy lòng tự hào và vinh quang như lời dạy của Lenin. Và bây giờ giai cấp tư sản cầm quyền ở Liên bang Nga đang kiên quyết chống lại nó. Vì lý do này, họ  bằng mọi cách có thể che đậy hoặc bóp méo sự thật về những người Nga đã tìm thấy sức mạnh và ý chí vươn lên vào những thời điểm khác nhau để chống lại những kẻ áp bức và ký sinh, sự thật về những gì đã mang lại sự vĩ đại thực sự cho đất nước của người Nga trong mắt toàn thế giới - trở thành nước tiên phong cho tương lai xã hội chủ nghĩa của nhân loại.

Và "sự xuất hiện lần thứ hai" của chủ nghĩa tư bản đối với Nga có nghĩa là một thảm họa về mọi mặt đối với hàng trăm dân tộc ở Liên Xô. Bao gồm cả liên quan đến chủ quyền và tự do. Họ đã giới thiệu chủ nghĩa tư bản này trước sự hoan nghênh của phương Tây. Vì lợi ích của tư bản của họ, họ đã phá hủy nền công nghiệp của Liên Xô dưới nhãn hiệu “tiến tới thị trường”, chôn vùi nền độc lập thực sự mà Liên Xô có được, và dần phụ thuộc cứng nhắc vào công nghệ phương Tây và nguồn cung cấp phương Tây cũng như là thị trường phương Tây. Chính cuộc xung đột trực diện tại Ukraine năm 2022 đã làm cho giai cấp tư sản Nga thấy rõ về sự phụ thuộc khó thể tách rời giữa Nga với phương Tây bất chấp rằng họ coi việc bảo vệ "lợi ích Nga" tại Ukraine là vấn đề sống còn.

Một giai cấp đương bị sa lầy trong số tài sản két sù nằm trong tài khoản ngân hàng bên ngoài đất nước và các biệt thự ở nước ngoài rõ ràng là không thể bảo vệ lợi ích quốc gia một cách nhất quán và hiệu quả. Chỉ có nhân dân lao động mới có thể thực sự bảo vệ tổ quốc của mình. 

Tinh thần quả cảm của giai cấp công nhân, sự hy sinh quên mình của họ trong cuộc chiến tranh bảo vệ Tổ quốc Xô viết là một minh chứng hùng hồn. Ngược lại, sự bán đứng đất nước của giai cấp tư sản Nga trong lịch sử cũng là minh chứng hùng hồn.

Kerensky kêu gọi các nước đế quốc can thiệp chống chính quyền Bolshevik vừa mới thành lập. Kết quả là những người Bolshevik chiến thắng và bảo vệ thủ đô Petrograd anh hùng.

Denikin, Kolchak, ... những tên Bạch vệ nối gót các nước đế quốc trên các mặt trận của Nội chiến hòng tiêu diệt chính quyền Bolshevik. Kết quả bị những người Bolshevik đập tan.

Vlasov, Krasnov, những tên phát xít tư sản, nối gót Đức Quốc xã tấn công Liên Xô. Kết quả bị những người Bolshevik đập tan nát từ Moscow, Leningrad, Stalingrad ....

Khi giai cấp tư sản do Yeltsin thắng trong việc giành giật quyền lực Nhà nước vào những năm 1989-1991 thì kết quả là Liên Xô tan rã.

Năm 2010, để ve vãn Ba Lan, Tổng thống Nga Dimitri Medvedev đã bất chấp mà yêu cầu Duma Nga thông qua một Nghị quyết bỏ phiếu tay lên án Katyn là "tội ác" của chính quyền Xô viết mặc dù chính họ đã thất bại tại Toà án tối cao Liên Bang Nga khi chính toà án bác bỏ các đơn khiếu kiện vì cho rằng không đủ cơ sở để chứng minh đó là tội ác của chính quyền Xô viết. Làm thế nào mà một cường quốc quân sự lại đến độ mạt hạng vứt bỏ danh dự của mình để xuyên tạc lịch sử đất nước mình chỉ để ve vãn một nước hạng hai châu Âu là Ba Lan ?

Rõ ràng là chẳng có gì để chúng ta tin tưởng vào giai cấp tư sản đang thống trị ở nước Nga hiện nay cả.

Nước Nga của giai cấp vô sản và nhân dân lao động khác hoàn toàn với Nước Nga của giai cấp tư sản. Giữa hai nước Nga này, chung về lãnh thổ, còn lại khác biệt hoàn toàn. Do đó, giai cấp vô sản Nga và các đảng công nhân của nó vẫn đang đấu tranh để xây dựng nước Nga cho chính họ. Khẩu hiệu mà ngày nay các Đảng cộng sản và Đảng công nhân Nga kêu gọi chính là:

"Nước Nga Xô Viết xã hội chủ nghĩa tương lai của nhân dân lao động muôn năm! "