Sự khủng bố của Chính phủ Tư sản Kazakhstan đối với phong trào lao động và sự can thiệp của CSTO

Đầu năm 2022, Cộng hòa Kazakhstan đã rúng động bởi một sự bùng nổ xã hội mạnh mẽ. Quần chúng đã xuống đường, bị đẩy đến tuyệt vọng bởi mức sống giảm dần và điều kiện sống đáng thất vọng. Các cuộc đụng độ giữa người biểu tình và lực lượng an ninh trung thành với chế độ cầm quyền bùng lên ở nhiều vùng trên cả nước. Vào ngày 5 tháng 1 năm 2022, thành phố Alma-Ata, thực sự nằm dưới sự kiểm soát của những người biểu tình.

Sự bất bình của các tầng lớp nhân dân, nhất là giai cấp công nhân cả nước, đã tích tụ trong hàng chục năm. Nguyên nhân bắt đầu ở vùng Mangistau, là do quyết định tăng thuế đối với khí đốt hóa lỏng sản xuất trong khu vực này lên hai hoặc ba lần so với trước. Cũng tại vùng đất phía tây này của Kazakhstan, mười năm trước, chế độ tư bản này đã đàn áp dã man các cuộc đình công của công nhân dầu mỏ. Nhiều người đã bị giết và bị thương, bị tra tấn, bị kết án tù đày. Một số nhà hoạt động thậm chí bị "loại bỏ" mà không cần xét xử bởi chính quyền của Nazarbayev.

Kazakhstan ngày nay được hình thành từ một nhà nước tư sản độc tài phủ nhận các quyền tự do dân chủ và an sinh xã hội tối thiểu cho người lao động. Một cơ sở công nghiệp hùng mạnh, được tạo ra bởi nhiều thế hệ người dân Liên Xô, đã bị cướp mất bởi các gia tộc tư sản. Của cải quốc gia bị cướp đoạt một cách man rợ, trong khi tình trạng đói nghèo của nhân dân lao động mỗi năm một nặng thêm. Không sớm thì muộn, các cuộc "cải cách" tân tự do, được thiết lập để xây dựng một chế độ làm giàu cho giới chóp bu và sự bóc lột tàn nhẫn của thiểu số đối với đại đa số dân chúng, sẽ đưa đến chỗ tuyệt vọng và bùng nổ các cuộc khủng hoảng trong lòng thể chế thối rửa này. Đây là những gì đã xảy ra.

Đây chính xác là nội tại của vấn đề ở Kazakhstan, chứ không phải như những lời rêu rao của đám chính trị gia tư sản thân Moskva rêu rao là các chiến của các gia tộc tư sản, hoặc là bị kích động bởi "bàn tay của Washington". Tất nhiên, chúng tôi không nói là không có bàn tay những tên "ngoại quốc" ấy, mà đơn giản nó không phải nguồn gốc chính yếu của vấn đề.

Ban đầu, các cuộc biểu tình ôn hòa bắt đầu ở Zhanaozen và vùng Mangistau đã dẫn đến cuộc đình công của công nhân, cũng như các hành động đoàn kết với nó ở các thành phố khác, cuối cùng biến thành một cuộc tổng đình công chính trị. Sau đó, có một sự cực đoan hóa tình hình, đó là kết quả của bạo lực đàn áp của cảnh sát, đánh đập người biểu tình và sử dụng lựu đạn gây choáng chống lại họ, và sau đó là súng. Các công nhân bắt đầu tự trang bị vũ khí với mục đích tự vệ.

Để làm mất uy tín của những người biểu tình, các khẩu hiệu và yêu cầu bắt đầu lan truyền trên mạng xã hội, được cho là nhân danh những người biểu tình - chẳng hạn về việc công nhận Liên Xô là một quốc gia tội phạm hoặc về sự cần thiết của chế độ đa thê. Những đòi hỏi thực tế, hợp lý và công bằng, bị chìm trong dòng chảy của thông tin rác và thông tin giả. Trong số đó có những lời kêu gọi không chỉ ngăn chặn việc tăng giá khí đốt, xăng dầu và thực phẩm, loại bỏ gia đình Nazarbayev và đồng đảng, thực hiện quốc hữu hóa và chuyển các công ty nước ngoài cho nhà nước kiểm soát. Những yêu cầu chính đáng của người dân chìm nghỉm trong bể tuyên truyền sáo rỗng giả dối về "Kazakh Maidan".

Từ đầu những năm 1990, tức là ngay sau khi Liên Xô sụp đổ, chế độ cầm quyền ở Kazakhstan bắt đầu tỏ ra theo đuổi một cách nhất quán “đa véc-tơ”, nhưng thực chất - một chính phủ thân phương Tây, thân Mỹ, biến đất nước thành thiên đường của các tập đoàn dầu khí nước ngoài. Và do đó, dĩ nhiên là cả vào năm 2011 và 2022 là Mỹ, - cảnh sát sen đầm quốc tế về "nhân quyền", đã im thin thít trước sự đàn áp tàn bạo các cuộc biểu tình của công nhân ở Kazakhstan. Nếu đó là một chế độ hoàn toàn thân Nga thì Mỹ liệu có bỏ ngơ không ? Ngược lại, Bộ Ngoại giao Mỹ, thông qua người phát ngôn, Ngoại trưởng Anthony Blinken, tuyên bố ủng hộ chính quyền Cộng hòa Kazakhstan. Ông viết trên mạng xã hội: “Chúng tôi cam kết hỗ trợ các thể chế nhà nước của Kazakhstan, chúng tôi đã nói chuyện với chính phủ của họ và chúng tôi tin tưởng rằng họ sẽ tự giải quyết vấn đề của mình”. À ha, chúa tể "nhân quyền" thế giới đã không bao giờ lên án việc đàn áp tàn bạo các cuộc biểu tình của công nhân của chính phủ tư sản Kazakhstan.

Mục đích của việc nhồi nhét như vậy là rất rõ ràng: là khiến những người biểu tình trở nên xấu xa, coi họ - những người đấu tranh - là những kẻ điên cuồng, những kẻ maidan "mới", những kẻ khủng bố và côn đồ. Một mũi tên trúng 2 đích. Một mặt, đã có sự hợp pháp hóa việc đưa "những người gìn giữ hòa bình" của CSTO (vì với cáo buộc "những kẻ khủng bố", có nghĩa là có thể sử dụng khoản 4 của Điều lệ của CSTO để gửi quân đến). Và mặt khác, vu cáo "sự tàn ác" đối với phong trào công nhân - cộng sản và phong trào dân chủ chống chế độ độc tài tư sản ở Kazakhstan.

Các cuộc đàn áp phong trào công nhân cũng dẫn đến hệ quả là đàn áp các phong trào chính trị cộng sản và xã hội chủ nghĩa. Như chúng ta đã biết, Đảng Cộng sản Kazakhstan chính thức bị cấm vào năm 2015, các nhà hoạt động cánh tả bị đàn áp hoặc buộc phải rời khỏi đất nước, và các tổ chức công đoàn độc lập bị đặt ngoài vòng pháp luật. “Đảng Nhân dân Kazakhstan” do chính quyền thành lập vào năm 2020 đã loại bỏ từ “cộng sản” khỏi tên của nó, tuyên thệ trung thành từ lâu và thẳng thắn với chế độ. Phong trào Xã hội Chủ nghĩa của Kazakhstan, thực sự đối lập với chính quyền, đang bị đàn áp liên tục, và lãnh đạo của nó là Aynur Kurmanov buộc phải lưu vong sang Hy Lạp. Vâỵ nên chế độ tư bản cực kỳ phản động này nên được cộng sản ủng hộ?!

Rõ ràng là không thể có sự ủng hộ nào đối với một chế độ tư bản đang phát xít hoá và sử dụng các biện pháp phát xít để đàn áp phong trào công nhân như vậy.

Theo lời yêu cầu của chính phủ tư sản Kazakhstan, lực lượng CSTO tiến vào nước này với nhiệm vụ hỗ trợ chính phủ bảo vệ các cơ quan đầu não và nhằm đảm bảo để có thể chuyển lực lượng Kazakhstan sang chiến đấu chống cái gọi là "những kẻ khủng bố" mà thực tế là đàn áp quần chúng. Lực lượng CSTO bao gồm : Nga, Belarus, Kyrgyzstan, Armenia, Tajikistan. Tổng số là 2.030 binh sĩ CSTO với 250 khí tài tham gia vào hoạt động này.

Ngày 7/1 văn phòng Tổng thống Kazakhstan thông cáo báo chí rằng lực lượng CSTO tiến vào Kazakhstan chỉ có mỗi nhiệm vụ bảo vệ các cơ sở nhà nước mà không tham gia các hoạt động vũ trang khác. Nhưng trong thực tế, cũng trong ngày 7/1, người phát ngôn Bộ Quốc phòng Nga cho biết, quân đội Nga đã tham gia cùng với lực lượng vũ trang Kazakhstan tham gia vào việc trấn áp người biểu tình tại Sân bay Alma-Ata.

Ngày 9/1, Thứ trưởng Bộ Quốc phòng Kazakhstan - Trung tướng Sultan Gamaletdinov cho biết: "Việc những đối tượng quan trọng nhất được bảo vệ bởi lực lượng gìn giữ hoà bình có thể làm cho các lực lượng thực thi pháp luật và quân đội Kazakhstan rảnh tay để triển khai chống lại những phần tử khủng bố".

Ngày 10/1, Tổng thống Kazakhstan - Tokayev - đã có phát biểu tổng kết về việc đàn áp, mà chúng tôi sẽ lọc ra những vấn đề cần quan tâm sau đây:

- Ông ta gọi những sự kiện xảy ra ở Kazakhstan đầu năm 2022 là một âm mưu, và nó được chuẩn bị 1,2 đến 3 năm. Tuy nhiên, rõ ràng là ngọn lửa phẫn nộ âm ỉ trong lòng xã hội Kazakhstan đã có hơn 10 năm nay, do đó, chẳng có gì dễ hiểu khi các cuộc nổi dậy nổ ra một cách mạnh mẽ và có tổ chức. Vì nó đã phải trải qua nhiều thời gian và thu giữ không ít kinh nghiệm từ những lần thất bại trước đó, ít ra là lần này, nó làm rúng động thật sự và lung lay chế độ của chính phủ tư sản Kazakhstan, điều mà 30 năm trước đó không làm được.

- Ông ta gọi các cuộc nổi dậy là một hành động xâm lược, vì cho rằng có các yếu tố kích động và sự tham gia của những phần tử ngoại quốc. Tuy nhiên Tokayev đã không thể chứng minh rằng Kazakhstan đang bị xâm lược thực sự bởi đội quân nước ngoài.

- Ông ta gọi những người khởi nghĩa vũ trang là "những kẻ khủng bố" và ông ta nói rằng việc CSTO can dự là hoàn toàn phù hợp với Hiến chương Liên hợp quốc về việc đảm bảo an ninh tập thể của một quốc gia trước cuộc tấn công vũ trang. Tuy nhiên, vấn đề ở đây, Chính quyền Kazakhstan không xác định nổi ai là tổ chức khủng bố, và đâu là tổ chức khủng bố - nói chính xác, chính quyền Kazakhstan gọi chung chung những người phản kháng và chống lại sự cai trị hà khắc của mình bằng những tên gọi hết sức mỹ miều "những kẻ khủng bố". Và tất nhiên, Hiến chương Liên hợp quốc cũng chẳng có điều nào tán thành việc sử dụng an ninh tập thể để chống lại các cuộc nổi dậy của quần chúng vì những yêu cầu chính đáng của mình. Nói cách khác. Tokayev đã đánh tráo khái niệm. Nói cách khác, điều 4 Điều lệ CSTO được kích hoạt là nhằm đảm bảo sự thống trị của giai cấp tư sản Kazakhstan.

Tóm lại, qua sự kiện tại Kazakhstan chúng ta có thể rút ra các vấn đề kinh nghiệm cho phong trào công nhân và cộng sản như sau:

1. Vào đầu năm 2022, Kazakhstan, nước cộng hòa thuộc Liên Xô cũ ở Trung Á, đã bị rung chuyển bởi các cuộc đình công lao động quy mô lớn và các cuộc nổi dậy của quần chúng, nguyên nhân nằm ở những vấn đề kinh tế, xã hội và chính trị nghiêm trọng mà người lao động phải trải qua liên quan đến việc phục hồi chủ nghĩa tư bản ở nơi đây sau Liên Xô sụp đổ, khi quyền lực và tư liệu sản xuất được chuyển vào tay tư bản, và các công ty độc quyền xuyên quốc gia hiện kiểm soát hầu hết các lĩnh vực khác nhau của nền kinh tế.

2. Các Đảng Cộng sản và Công nhân đã ra một Tuyên bố chung bày tỏ sự đoàn kết với những yêu cầu chính trị và kinh tế của những người biểu tình đòi tiền lương và lương hưu cao hơn, giá nhiên liệu thấp hơn, hạ tuổi nghỉ hưu, bãi bỏ quá trình tư bản hóa, các biện pháp hỗ trợ người thất nghiệp, công đoàn và các quyền và tự do chính trị. Các Đảng cộng sản và công nhân đặc biệt hoan nghênh các công nhân công nghiệp ở Tây Kazakhstan, những người là "trung tâm" của cuộc bãi công lớn làm rung chuyển đất nước.

3. Sự can thiệp quân sự của Nga thông qua Tổ chức Hiệp ước An ninh Tập thể (CSTO), được thực hiện nhằm ngăn chặn sự sụp đổ của quyền lực tư sản, trong bối cảnh chủ nghĩa đế quốc gia tăng cạnh tranh ở khu vực cực kỳ quan trọng của Trung Á. Như vậy liên minh an ninh tập thể của các nước tư bản là hình thức vũ trang bảo vệ của chính nó có thể là phương tiện chống lại phong trào công nhân.

5. Sự hiện diện của lực lượng CSTO đã tạo điều kiện cho chính phủ tư sản Kazakhstan đàn áp các cuộc biểu tình của quần chúng. Tất cả các diễn biến của các sự kiện cho thấy tính chất giai cấp của các liên minh giữa các nước tư bản, giống như EU và NATO, được xây dựng trên nền tảng của chủ nghĩa tư bản và có nhiệm vụ hàng đầu là duy trì quyền lực của giai cấp tư sản ở mỗi nước và trong toàn bộ liên minh với nhiệm vụ chủ yếu - tiếp tục giai cấp bóc lột nhân dân lao động.

6. Các lực lượng đế quốc cố gắng sử dụng các cuộc nổi dậy của công nhân vì lợi ích riêng của chúng và để kích động cái gọi là "các cuộc cách mạng màu" (trên thực tế, các cuộc cách mạng màu này thông thường dẫn đến việc chuyển giao quyền lực từ nhóm tư sản này sang nhóm tư sản khác, chứ không phải là thủ tiêu tư bản chuyển quyền lực vào tay vô sản).

7. Các sự kiện ở Kazakhstan nêu bật sự cần thiết phải có một Đảng cộng sản mạnh và xây dựng một chương trình vũ trang cách mạng rõ ràng và có quan hệ chặt chẽ với giai cấp nông nhân, có thể đoàn kết và huy động các lực lượng nhân dân lao động chống lại chủ nghĩa tư bản độc quyền để cuộc đấu tranh của nhân dân có thể trở nên hữu hiệu và soi sáng con đường của chủ nghĩa xã hội, là giải pháp thay thế duy nhất cho chủ nghĩa man rợ tư bản chủ nghĩa.

8. Sự kiện ở Kazakhstan và các nước khác, nơi nhà cầm quyền tư sản đàn áp các cuộc nổi dậy của quần chúng bằng vũ lực, một lần nữa cho thấy tầm quan trọng đặc biệt của tinh thần đoàn kết quốc tế của nhân dân lao động và sự phù hợp của khẩu hiệu "Vô sản các nước, đoàn kết lại!"